Hắn im một lúc, rồi bất ngờ nói khẽ:
“Thì ra số phận của ta và nàng vốn giống nhau. Ta chẳng phải huyết mạch của Bách Lý thị. Ta là đứa trẻ mà Bách Lý Không nhặt về ngoài đường. Đại ca nắm một trăm năm mươi sáu luyện công đường, thống quản mấy vạn đệ tử. Tam đệ cai quản cả thành Bách Lý và sơn trang. Còn ta, ngoài danh xưng nhị công t.ử ra, chẳng có gì cả.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng lên:
“Công chúa, có lẽ ông trời để chúng ta thành vợ chồng chính là sắp đặt tốt nhất.”
Ta run giọng: “Nhưng ta chỉ sợ khó trọn phận thê t.ử với chàng nữa…”
Hắn nhìn ta, đôi mắt kiên định:
“Không sao cả. Đã là phu thê, thì cùng nhau đối mặt. Từ nay về sau, nàng đừng bao giờ nghĩ quẩn nữa. Điều chúng ta phải làm là ẩn nhẫn, chờ thời cơ. Tin ta, sẽ có một ngày chúng ta đạt được tất cả những gì mình muốn.”
Ta nhìn hắn thật lâu, cuối cùng run run gật đầu:
“Được.”
17
Năm ngày sau, tộc nhân họ Bách Lý dẫn ta lên núi, tế bái liệt tổ liệt tông.
Đường lên đỉnh núi chỉ có một lối, là địa đạo đào xuyên qua lòng núi, cửa động khóa chặt bằng cửa đồng.
Lúc Bách Lý Kiều trịnh trọng mở khóa đồng môn.
Bách Lý Nhị liếc nhìn A Viên bên cạnh, cười nói: "Cô cô sao lại dẫn cả đứa nhỏ này theo?"
Bách Lý Kiều khẽ thở dài: "Đã là con ta nhận nuôi, dĩ nhiên phải theo ta bái kiến tổ tiên."
Bách Lý Nhị bật cười: "Phải lắm, cho thằng bé dập đầu thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-cong-chua/5040911/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.