Đến trước một căn nhà nhỏ sạch sẽ, chưa kịp bước vào sân, ta đã thấy hai người đang ngồi xổm trong vườn rau.
Hai người đó quay đầu lại.
Nước mắt ta lập tức dâng lên, run giọng gọi:
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta tìm hai người khổ sở lắm!”
Họ mỉm cười nhìn ta, ánh mắt hiền hòa như xưa.
Không đợi họ mở miệng, ta lao thẳng vào trong phòng.
“Phụ thân đâu? Phụ thân có ở trong này không?”
Tìm một vòng chẳng thấy, ta lại chạy ra ngoài:
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, phụ thân đi đâu rồi?”
Họ vẫn đứng đó, vẫn mỉm cười, nhưng không nói một câu.
Ta chạy đến nắm tay đại sư huynh, rồi lại nắm tay nhị sư huynh.
Họ để mặc ta nắm lấy, nhưng vẫn chẳng thốt ra tiếng nào.
Đại nương bên cạnh mở miệng:
“Cô nương, hai người họ ngốc cả rồi, không biết nói năng, hỏi cũng vô ích thôi.”
Lòng ta chậm rãi chìm xuống đáy vực.
Lúc ấy, vài thôn dân vây lại gần.
Một người bước lên nói:
“Ta là trưởng thôn. Cô nương, cô là thân nhân của hai huynh đệ này phải không? Khi Trần tiên sinh mang họ đến đây, ông ấy có nói sẽ có người tới tìm họ.”
Ta giật mình nhìn chằm chằm trưởng thôn: “Trần tiên sinh giờ ở đâu?”
“Khoảng một năm trước, ông ấy mang hai huynh đệ ngốc này đến, ở lại chừng nửa tháng rồi rời đi. Trước khi đi còn để lại sáu miếng ngói vàng, dặn nếu chẳng ai đến nhận thì nhờ chúng ta chăm sóc họ suốt đời. Ông ấy đúng là người rộng lượng, sáu miếng ngói ấy… đừng nói nuôi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-cong-chua/5040912/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.