Ta biết lúc nguy cấp càng phải giữ vững tâm trí, liền dừng lại, nhắm mắt lại, ép bản thân bình tĩnh.
Chợt trong đầu hiện lên cảnh xưa: năm đó ta lạc đường, phụ thân tìm được ta đang khóc nức nở, bèn bật cười nói:
“Tiểu Oanh nhi, đường sống luôn nằm trong hiểm cảnh.”
Ta bỗng mở mắt, đi thẳng đến gốc đại thụ ở giữa giả sơn.
Tay ta lướt nhẹ quanh thân cây, vòng đến phía sau.
Bỗng dừng lại. ta nhìn thấy trên thân cây có một ký hiệu.
Những dấu chấm và đường ngang tạo thành, chính là cách đ.á.n.h dấu vị trí do phụ thân ta sáng chế, gọi là “phương vị số thị pháp”.
Ký hiệu ấy chỉ ra cửa sinh: Chấn tam, Ly cửu, Đoài thất, thoát! Ta làm theo khẩu quyết, một khắc liền thoát ra khỏi rặng giả sơn.
Trên đường về, mắt ta hoe đỏ.
Ta không biết phụ thân đã bố trí bao nhiêu lối thoát hiểm trong sơn trang này.
Người biết, hoặc đoán được rằng ta nhất định sẽ tới tìm người.
Lo lắng không yên, bèn ở từng nơi có khả năng nguy hiểm, âm thầm để lại manh mối dẫn ta thoát thân.
Có lẽ, không lâu trước đây, phụ thân từng lặng lẽ dạo quanh những nơi hiểm yếu này, suy đoán mọi khả năng ta sẽ rơi vào, rồi nghĩ cách giải cứu, từng bước lặng thầm che chở.
Phụ thân tính tình phóng khoáng, mà ta không hay biểu lộ tình cảm, nên ngày thường, cha con ta chỉ bình lặng mà sống.
Nhưng phụ thân hiểu ta.
Cũng biết ta sẽ hiểu người.
Gió đêm nhẹ lướt.
Ta khẽ thì thầm: “Phụ thân, người nhất định phải sống.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-cong-chua/5040910/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.