Trên người cô bé bình thường đầy vết bầm tím, nhưng cô bé không dám nói với ai.
Lục Mộc Tâm ghét mấy người lắm lời trong thôn, cũng ghét mấy đứa trẻ hay nói linh tinh về cô, ghét hơn cả là bà Giang rõ ràng là người nhà cô, vậy mà còn hạ thấp cô, ức h.i.ế.p cô.
Giang Bảo Quốc mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
"Đúng vậy, bà bảo bà có thứ gì tốt cũng đều giữ cho con..."
Bà Giang đối xử rất tốt với Giang Bảo Quốc, anh ta cũng nhìn mẹ mình với đôi mắt mang kính lọc.
So sánh mình với Lục Mộc Tâm, anh ta cảm thấy mẹ mình nói có gì tốt cũng giữ cho cô bé là thật, chưa từng nghi ngờ.
Cũng chính vì những lời nói này, Giang Bảo Quốc cảm thấy mình gọi Lục Mộc Tâm đến hầu hạ mẹ là chuyện đương nhiên.
"Không phải, bà nội con không bao giờ dành thứ tốt gì cho chị con. Có thứ gì tốt bà đều giữ cho anh em họ của nhà ông nội, nếu con và chị con đến xin, bà sẽ đuổi bọn con đi, còn nói với bọn con rằng ăn những thứ đó vào sẽ ngu đi. Con trai ăn thì không sao, con gái ăn vào, ngu đi không ai thèm lấy." Giang Bảo Quốc còn chưa dứt lời, đã bị Lục Thủy Tâm cắt ngang.
Nụ cười giả tạo của Giang Bảo Quốc lập tức cứng lại trên mặt vì những gì cô bé nói.
Lục Mộc Tâm nhìn Giang Bảo Quốc, nói:
"Con sẽ không đến hầu hạ bà nội đâu. Bà chưa từng đối xử tốt với con. Bởi vì tính tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878700/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.