Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Suy nghĩ của mấy người thông minh quả nhiên không giống với những người bình thường. Tô Duy Duy dở khóc dở cười, vốn dĩ cô ấy cho rằng Lương Tiểu Muội rất muốn được đi học và luôn ngưỡng mộ những người được cắp sách đến trường, cuối cùng cô bé lại thích sự tự do hơn: “Rốt cuộc là ai đã gieo cái suy nghĩ này vào đầu em ấy vậy hả? Là Lưu Ngọc Mai? Hay là Giang Đào?” Lương Tiểu Muội gật đầu, bọn họ thường xuyên nói lui nói tới trước mặt cô bé, nói nào là đi học không tốt, nói Hồng Hồng đi học rất vất vả,.. Hơn nữa cô bé cũng không muốn đi học vì sẽ bị người ta quản giáo, sợ giáo viên sẽ đánh cô bé, nên cô bé nhất quyết không chịu đi học.
“Vậy chị hỏi em, nếu như đi học không có ích gì thì tại sao Giang Đào và Lưu Ngọc Mai hai người ấy lại bắt Hồng Hồng đi học cho bằng được hả?”
Lương Tiểu Muội lại chớp chớp mắt: “Đúng nhỉ, tại sao vậy chứ?”
Tô Duy Duy đưa tay sờ lên đầu cô bé, vừa cười vừa nói: “Em đúng là cô bé ngốc, đi học là chuyện tốt nhất trên thế gian này. Đặc biệt đối với những người nghèo mà nói, chỉ có đi học mới có thể thay đổi vận mệnh của họ, em cho rằng tại sao bọn họ lại hù doạ em? Đó là vì bọn họ không muốn tốn tiền cho em đi học đó, đến trường em có thể chơi cùng với rất nhiều bạn cùng trang lứa, có thể học rất nhiều kiến thức. Sau khi tan học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283032/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.