Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối lúc Tô Duy Duy giặt quần áo cho Tranh Tranh, Lương Tiểu Muội đi tới nhận lấy quần áo từ trong tay cô: "Chị dâu, để em giặt giúp chị."
"Để chị tự giặt, em mới bao tuổi mà có thể làm việc nhà rồi?"
Lương Tiểu Muội thấy Tô Duy Duy không tin cô bé thì lập tức thể hiện mình, đặt quần áo lên ván giặt đồ rồi chà đi chà lại, đừng nói, tuy rằng cô bé tuổi còn nhỏ nhưng làm cũng rất ra dáng, thậm chí còn quen tay hơn cả Tô Duy Duy khiến cho Tô Duy Duy rất ngạc nhiên.
"Sao em lại biết giặt quần áo như vậy?"
Lương Tiểu Muội thấy Tô Duy Duy ngạc nhiên thì lập tức đắc ý: "Đây có là gì chứ? Từ lúc biết đi là em biết làm việc rồi." Trước kia là giúp nhặt cỏ trông trẻ con, lớn hơn một chút thì giặt quần áo cắt cỏ heo cho heo ăn, gì cũng làm hết. Cô bé thấy Tô Duy Duy giặt quần áo chậm rì rì, nghĩ đến chuyện chị dâu mua váy và đồ ăn ngon cho cô bé, dù sao cô bé cũng nên chia sẻ việc nhà với chị dâu, như vậy nhất định chị dâu sẽ càng thích cô bé hơn.
Hơn nữa tay chị dâu mềm mịn trắng nõn, khớp xương rất nhỏ, cô bé không biết miêu tả, chỉ cảm thấy đôi tay kia rất xinh đẹp, giống như tay của tiên nữ vậy, rất thích hợp để đeo chiếc nhẫn xinh đẹp, chờ khi cô bé trưởng thành nhất định sẽ mua nhẫn xinh đẹp cho chị dâu đeo, để chị dâu tự hào về cô bé.
Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283031/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.