Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng nước mắt của Lương Vệ Đông cho cô biết, bọn họ đều là những người sống sờ sờ, có tình cảm chân thực, cốt truyện vốn không phải là thứ cô có thể khống chế được. Cứ như bây giờ cô hoàn toàn không ngờ Lương Vệ Đông sẽ khóc, đồng thời giọt nước mắt này còn để lại cảm xúc khác biệt trong lòng cô.
Khi vết mực đã nhòe trên giấy, bạn muốn viết cái gì đã không còn quan trọng nữa.
Cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, may mà xung quanh nhiều người, Lương Vệ Đông bận tâm đến người ngoài, anh ta nhanh chóng nín khóc.
"Vệ Đông, tôi là chị dâu của cậu, chăm sóc cậu cũng là việc nên làm, anh cậu mất sớm, trong nhà này nếu tôi không gánh vác thì sẽ có ai có thể vạch kế hoạch cho cậu?" Tô Duy Duy xoa xoa cánh tay, trực tiếp thở dài: "Chị dâu chịu chút khổ thật sự không sao, tiền này cậu nhất định phải cầm lấy."
"Không..." Lương Vệ Đông không chịu, nếu nhận số tiền này thì chẳng phải anh ta là một tên khốn nạn sao? Anh cả ở trên trời có linh thiêng sẽ nghĩ như thế nào? Anh ta sao có thể ném hết toàn bộ gánh nặng trong nhà cho chị dâu được? Anh ta vẫn luôn không chịu nhận, Tô Duy Duy nhét tiền vào tay anh ta rất nhiều lần, không khỏi cau mày nói: "Tôi bảo cậu nhận thì cậu cứ nhận đi chứ? Tiền này cũng không thể trả về, nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi thì cứ học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283026/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.