Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tranh Tranh chỉ vào hạt ngô trong tay cô.
"Ý của con là muốn giúp mẹ à?"
Tranh Tranh gật gật đầu.
Tô Duy Duy cười: "Vậy con có biết đây là gì không? Đây là ngô, Tranh Tranh có thể nói ngô không?"
Tranh Tranh chớp mắt, mở miệng nhưng không nói gì, Tô Duy Duy cũng không vội vàng, đặt ngô vào tay cậu: "Còn nhớ tối qua mẹ đã dạy gì không? Bỏ bốn hạt ngô vào hố, nhìn này, 1, 2, 3, 4, đây là bốn hạt."
Tranh Tranh xòe bàn tay nhỏ đếm từng hạt một, những hạt ngô vàng trong lòng bàn tay có màu sắc óng ả. Trước đây mẹ cậu không thích nói chuyện với cậu, đây là lần đầu tiên thân thiết với cậu như vậy, cậu nhất định phải biểu hiện tốt một chút để mẹ sẽ càng ngày yêu cậu nhiều hơn.
Cậu đặt từng hạt ngô vào hố, một hạt cũng không thiếu, sau đó ngẩng cao đầu và nhìn chằm chằm Tô Duy Duy không chớp mắt.
Ban đầu Tô Duy Duy không chú ý tới, một lúc sau mới nhận ra đứa trẻ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô quay đầu lại: "Không phải con đang đợi mẹ khen đấy chứ?"
Tranh Tranh nghiêm túc gật đầu.
Tô Duy Duy cười khúc khích, nhưng vẫn xoa đầu, khoa trương nói: "Tranh Tranh lợi hại thật! 4 hạt, rất tốt!"
Cuối cùng Tranh Tranh cũng cười, mang theo một túi hạt ngô đi theo Tô Duy Duy để gieo hạt. Cậu còn nhỏ như vậy nhưng làm rất ra dáng. Cứ như vậy, hai mẹ con cứ một người đào hố một người tra hạt, tốc độ ngày càng nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283008/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.