Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Bà Lưu Ngọc Mai này buồn cười quá! Bà ấy ép con dâu nhảy xuống sông. Bây giờ sức khỏe của Duy Duy còn chưa tốt lên mà đã bắt cô ấy làm việc, cũng không hề giúp đỡ trông hộ con cái. Mọi người nói xem, có người mẹ chồng nào như vậy không?" Trương Quế Hoa ồn ào nói.
Buổi trưa trời nóng, tất cả nông dân đều rúc vào gốc cây lớn để hưởng bóng mát, khi Trương Quế Hoa hét lên, những người khác cũng nhao nhao phụ họa:
"Thật sự quá đáng. Nhìn làn da của Tranh Tranh mà xem, bị phơi nắng đến mức đỏ ửng rồi."
"Một mình Duy Duy sao có thể làm nhiều việc như vậy? Bà Lưu Ngọc Mai ấy không phải người thành phố, con trai con gái cũng không phải thiếu gia tiểu thư, sao không tới làm?"
"Cũng tại Duy Duy hiền lành, nếu là tôi, còn lâu tôi mới tha cho bà ta."
"Đúng vậy, quá đáng quá! Nhìn cái bánh này đi, Tranh Tranh đáng thương quá, còn không cắn nổi, Tranh Tranh đến đây nhanh, đến đây uống sữa đi đi."
Vừa nói dì Hồng Ngọc vừa cầm bánh đưa cho Tranh Tranh, Tô Duy Duy thở dài, mắt đỏ hoe: "Mẹ chồng con có nấu cơm, có lẽ trong nhà bận việc nhà."
"Nấu cơm? Nhìn xem cháu đang ăn cái gì! Này tôi thấy Lưu Ngọc Mai quá không biết xấu hổ, tôi dám khẳng định bà ta nhìn Duy Duy không phải con dâu mình ưng mắt, bà ta ở nhà dành thời gian nấu cơm, nhưng để cho Duy Duy ăn củ cải khô, bắt nạt người khác như vậy, Duy Duy cháu nghe tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283009/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.