Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những năm đầu khi Tô Duy Duy bị các đàn anh trong công ty bắt nạt lúc mới vào làm việc, cô cũng sử dụng mấy mánh khóe này.
Cho nên cô vẫn thản nhiên ăn, mặc cho Lưu Ngọc Mai mắng thế nào cô cũng vờ như không nghe thấy.
Lưu Ngọc Mai rất tức giận, cơm nước xong xuôi thì cũng đã gần mười giờ. Khi thấy Tô Duy Duy đi loanh quanh, còn mang theo bánh ngọt ấm nước, đội mũ rơm và mang theo một cái cuốc chuẩn bị đi đến hồ nước, bà ta lập tức khinh miệt bới móc một câu: “Con nhỏ lười biếng! Đúng là người đầy thủ đoạn xấu xa, trước kia tôi đã coi thường cô rồi.”
Vì vẫn còn oán hận Tô Duy Duy nên Giang Đào ngay lập tức bồi thêm: "Đã không thành thật lại còn lẳng lơ, Tạ Chấn Giang từng nói với con là Tô Duy Duy hay ve vãn anh ấy nhưng anh ấy luôn phớt lờ đấy."
Khi cô ta nói điều đó, Lưu Ngọc Mai lại cảm thấy chột dạ, thức thời nên không trả lời. Bà ta biết con trai mình có phẩm hạnh thế nào, từ lâu Tạ Chấn Giang đã thích trêu chọc các góa phụ trong làng, có một lần còn bị một bà bắt gian, cũng nhờ bà ta đem tiền đến để che giấu sự tình. Tạ Chấn Giang háo sắc nhưng đàn ông háo sắc cũng không phải chuyện gì to tát. Mà Giang Đào nghiêm khắc đến mức Tạ Chấn Giang không dám làm chuyện gì lớn, chỉ dám lén lút sàm sỡ một chút. Nghĩ đến cảnh Giang Đào khống chế Tạ Chấn Giang đến tận lúc chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283007/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.