Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Chấn Giang là một kẻ vô tích sự, vào ngày mùa vụ chẳng bao giờ thấy mặt. Bố chồng Lương Phú Quý lại thường xuyên bị Lưu Ngọc Mai sai đi giúp việc cho nhà mẹ bà ta, toàn bộ việc đồng áng dồn vào một mình cô. Mặc dù bản thân cô cũng là người nông thôn, ở nhà cũng biết làm việc đồng áng, nhưng nhà này có mười mấy mẫu đất, cày cấy cứ như muốn lấy mạng người vậy. Một cô dâu nhỏ trẻ tuổi như cô đương nhiên không chịu nỗi khổ này được, nhưng mẹ chồng sau không phải là người vô lo, tìm đủ mọi cách sai cô đi làm việc.
Lúc cơm tối Lưu Phú Quý gọi Tô Duy Duy ăn cơm, trẻ con nhà họ Lương chỉ có Lương Tiểu Muội và Lương Tiểu Đệ ở đó. Bây giờ Lương Tiểu Đệ lên trung học cơ sở, nhìn dáng vẻ học tập không thấy căng thẳng lắm, lúc ăn cơm vẫn luôn đọc tiểu thuyết võ hiệp không biết mượn được từ đâu, đầu cũng không ngước lên. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Lưu Ngọc Mai và Tô Duy Duy tranh cãi không vui vẻ, lại còn có thể ngồi cùng nhau ăn cơm cũng xem như thần kỳ.
Tô Duy Duy cúi đầu nhìn bánh bao bột trong chén, cô thấy sầu muộn, một chút thịt cũng không có. Đối với kiểu người không có thịt ăn không ngon như cô mà nói, ngày tháng này thật sự không dễ sống. Lúc đang suy nghĩ, chân cô bị thứ gì đó đụng phải. Cô rút chân về, ai ngờ Tạ Chấn Giang được nước làm tới lại chạm thêm một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283004/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.