Hai người đến hộ gia đình thứ ba, bà A Hương đi lên gõ cửa, rất lâu sau vẫn không có người đáp lời, bà ta đoán là hai người kia có khả năng đang bày sạp ở bên ngoài rồi, vì thế lại ngồi đây đợi, đợi khoảng hơn một tiếng thì hai vợ chồng kia mới đẩy con xe ba gác về nhà.
Bà A Hương dẫn Tô Niệm Tinh đi lên thương lượng.
Chú Phúc và thím Phúc là người phố núi chạy trốn đến Hương Giang trước khi dựng nước, bà A Hương nói bằng tiếng phổ thông và bọn họ cũng dùng tiếng phổ thông để nói chuyện lại. Mấy hôm nay hai vợ chồng vẫn luôn tìm người làm thuê, tiền lương mà bọn họ trả không nhiều, người bản địa làm chưa đến mấy hôm đã chạy mất dép. Bọn họ tính đến thuê người làm chui nhưng lại sợ bị hàng xóm báo cáo, thế nên mãi vẫn luôn do dự.
Tô Niệm Tinh thấy bọn họ lộ vẻ mặt chần chừ cũng nhân lần đầu gặp mặt mà bắt tay đối phương, và như ý nguyện nhìn thấy hình ảnh video mười lăm giây.
Cô nở nụ cười: “Chú Phúc, thím Phúc phải không ạ? Chú thím có thể nói với bên ngoài rằng cháu là người thân họ hàng xa của chú thím, giữa người thân giúp đỡ nhau cũng là chuyện rất bình thường. Cho dù cháu không may bị các sir bắt phải thì cũng tuyệt đối sẽ không khai chú thím ra đâu. Thím Phúc, cằm của thím đầy đặn tròn trịa, phúc hậu sung túc. Chú Phúc thì trán rộng, mũi thẳng lại tròn, vừa nhìn đã biết là người có tính cách hàm hậu, trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-ta-o-huong-giang-xem-que/3894444/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.