Người bên ngoài phòng nghe thấy động tĩnh cũng nháo nhào ùa vào trong, nhìn thấy ba người đánh nhau túi bụi, thế này còn có gì không rõ nữa.
Cường Ngốc nói lời thô tục: “Ả đàn bà này bụng đã to như thế rồi vẫn không quên ăn vụng, thế này phải lẳng lơ cỡ nào…”
Một đám đàn em của anh ta thì lại nháy mắt, liếc nhìn nửa người trên trắng trẻo của A Liên, miệng không sạch sẽ nổi: “Phụ nữ ba mươi như sói như hổ, Trư Nhục Vinh lại vô sinh, còn không phải cô ta phải ra ngoài mượn giống hay sao?”
Lúc này đã không còn ai để ý đến Tô Niệm Tinh và bà A Hương nữa, nhân lúc bọn họ đang xem náo nhiệt hăng say, hai người lặng lẽ chen ra khỏi đám đông chuồn mất.
“Bà A Hương này, cháu tính chuẩn không cần chỉnh luôn, giờ chúng ta đổi địa điểm chắc chắn có thể kiếm được tiền.”
Xuống tầng, Tô Niệm Tinh nôn nóng mở cửa. Vừa rồi bọn họ chỉ mới cắt đuôi mấy tên lưu manh kia, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời. Nếu trở về bày sạp tiếp thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa. Bây giờ hai người cũng không có tiền trả cho bọn họ nhưng cô cũng không có chứng minh thư và không tìm được một công việc tốt, cách tốt nhất chính là bày sạp ở một chỗ khác. Nghề này kiếm được tiền nhanh, hơn nữa nếu như gặp phải các sir thì cô cứ trực tiếp bỏ chạy thôi.
Bà A Hương lại lắc đầu nói mình không thể rời khỏi Vịnh Đồng La: “Bà phải đợi cháu gái bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-ta-o-huong-giang-xem-que/3894443/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.