Lúc đó đang bận cấp cứu bệnh nhân, cô không để ý đến điều này. Tạ Uyển Oánh cẩn thận hỏi: “Anh đã tìm những chỗ nào rồi? Tìm khắp phòng bệnh chưa? Có thể dì Mẫn đã để điện thoại trong ngăn kéo tủ đầu giường không?”
“Tôi đã tìm khắp phòng bệnh rồi mà không thấy. Tôi hỏi những người cùng phòng với dì tôi, họ cũng không nhớ dì tôi có mang điện thoại ra ngoài không. Tôi cũng đã tìm ở hành lang rồi mà không thấy.”
“Tôi hỏi y tá, y tá nói họ không biết, người đầu tiên phát hiện ra bệnh nhân không phải họ. Chỉ còn cách hỏi cô. Cô cũng không biết sao?”
Cô không biết dì Mẫn đã làm gì ở hành lang mà đột nhiên lên cơn đau tim.
“Điện thoại không thấy. Không biết là bị mất hay bị trộm. Dù sao tôi cũng đã báo cảnh sát rồi.” Mẫn Đông Tú nói: “Bác sĩ Tề nói dì tôi có thể bị kích động, tôi nghĩ, có thể dì tôi đã gọi điện thoại cho ai đó.”
Nghi ngờ này của Mẫn Đông Tú có cơ sở. Dì Mẫn đã gọi điện thoại cho ai trước khi ngã xuống. Trong đầu Tạ Uyển Oánh chỉ hiện lên bóng dáng của bác sĩ Hồ. Bác sĩ Hồ lúc đó đứng ở cửa cầu thang thoát hiểm, có thể biết. Nhưng, thái độ của bác sĩ Hồ trước đó cho thấy bà ta sẽ không nói ra.
Người nhà bệnh nhân đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát điều tra xem điện thoại ở đâu. Tạ Uyển Oánh chỉ mong dì Mẫn sớm tỉnh lại.
Cúp máy, quay người lại, thấy hai giáo sư đang nhìn chằm chằm vào điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4680560/chuong-1872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.