Một lát sau, nhân viên phục vụ mang từng đĩa nguyên liệu lẩu đến, bày kín bàn. 
Các giáo sư ăn nhiều, Tạ Uyển Oánh không dám gọi ít. 
Nhìn bàn ăn đầy ắp, gần như hoàn toàn trùng khớp với sở thích của hai người họ. Thường Gia Vĩ không khỏi khen ngợi: “Tạ Uyển Oánh, em rất biết cách gọi món.” 
“Không có, không có, em gọi bừa thôi.” Cô xua tay đáp, liếc nhìn xem giáo sư Phó có thích không. 
“Ừ.” Phó Hân Hằng không có cảm giác gì, biết mình tối nay chỉ là bóng đèn, cầm đũa lên ăn. 
“Ăn thôi, ăn thôi.” Thường Gia Vĩ, người mời khách, cầm muôi lớn lên mời mọi người. Anh ta gắp thịt bò vào muôi, nhúng vào nước lẩu, sau đó đổ hết vào bát của Tạ Uyển Oánh. 
Tạ Uyển Oánh giật mình, nói: “Cảm ơn giáo sư Thường, nhiều quá, em ăn không hết." 
“Em đừng khách sáo với chúng tôi, ăn không hết thì cứ từ từ ăn.” Thường Gia Vĩ không cho cô trả lại bát, sau đó cố ý hỏi cô một câu: “Nghe nói sư huynh Tào của em thường xuyên mời em ăn cơm, em thấy anh và giáo sư Phó của em tốt hơn hay sư huynh Tào của em tốt hơn?”   
Phải so sánh như thế nào đây? Tạ Uyển Oánh ngây người. 
“Sư huynh Tào của em mời em ăn gì, anh và giáo sư Phó của em cũng có thể thường xuyên mời em ăn.” Thường Gia Vĩ nói với cô một cách đầy ẩn ý. 
Phó Hân Hằng im lặng ăn cơm, nhận ra việc làm bóng đèn tối nay không hề dễ dàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/4680559/chuong-1871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.