Chương trước
Chương sau
Diệp Chiêu hỏi: "Trường Dục Tân có mấy lớp khoa học tự nhiên ạ?"

Không khí lúng túng vài giây.

Dì Xảo đá con trai một cái, nghĩ thầm vất vả lắm mới tìm được khách trọ hợp ý bà như vậy, đừng dọa người ta sợ chạy mất.

Bà đỡ lời cho con trai: "Khoa học tự nhiên thì một lớp, xã hội thì 3 lớp. Có đúng không cu Tường?"

Tăng Tường nói lí nhí trong cổ họng: "Vâng..."

À, thời đại này người theo khối xã hội đông hơn tự nhiên nhiều.

Nếu như chỉ có một lớp, xem ra cô và Bking sẽ là bạn cùng lớp?

Quả nhiên, Tăng Nhị Xảo cười nói: "Sau này hai đứa thành bạn học cùng lớp rồi. Cháu học giỏi, Tăng Tường thành tích không tốt, hai đứa bù đắp cho nhau."

Không khí lại như đông cứng lại lần thứ hai...

Bị mẹ lật tẩy, Tăng Tường đang định gắp thịt bò thì khựng lại, vẻ mặt đau thương như không muốn sống, chẳng muốn để ý đến ai.

Tuy Diệp Chiêu nói ko trách và không tức giận Tăng Tường, nhưng vừa rồi bị đối phương lườm thì trong lòng cô cũng không thoải mái.



Cô định thoái thác: "dì Xảo, nếu như thành tích của cậu ấy thực sự quá... Chuyện này, khả năng cháu không dạy nổi, năng lực của cháu có hạn..."

Dáng vẻ mỉm cười của cô thể hiện vừa đúng sự châm chọc.

"Không hề gì, dì bảo rồi, không cần phải bao sinh con."

Nói xong, dì Xảo lập tức trấn an cậu con trai sắp hắc hóa: "Thành tích không tốt cũng không sao. Tiểu chiêu có thể phụ đạo cho con mà."

Dì Xảo hoàn toàn không để Diệp Chiêu có cơ hội nói thêm: "Con dì đánh nhau giỏi lắm, đến cả thầy cô ở ở trường Dục Tân đều sợ nó, sau này ở trường có người bắt nạt cháu thì cháu cứ tìm nó."

Diệp Chiêu đã được chứng kiến cái gọi là lợi hại đó, cô khẽ cong khóe miệng như cười như không: "Được ạ."

Cái đùi gà lưu lạc đến trong bát của dì Xảo cuối cùng được bà đem vào bếp chặt nhỏ.

Trên bàn ăn còn dư lại miếng đậu phụ nhồi thừa từ bữa trưa, Diệp Chiêu đưa đũa đến định gắp, nào ngờ cũng có một đôi đũa kẹp đến từ phía đối diện.

Hai đôi đũa đánh nhau trên miếng đậu phụ.

Đũa của Diệp Chiêu ở trong, bị chiếc đũa của Tăng Tường kẹp bên ngoài.

Đương nhiên Diệp Chiêu gắp trước, cô không nhượng bộ.



Đối diện cũng không hiền lành, thế là hai phe giằng co với nhau.

Bỗng nhiên BKing nhìn chằm chằm cô đến độ nhập thần, Diệp Chiêu cũng phát hiện hình như có điều lạ...

A! Trên vai cô có thứ gì đó.

Thứ đó rất lạnh.

Cô không dám động đậy, đưa mắt nhìn cũng không thấy rõ trên vai là vật gì.

Tiểu Cầm sợ tới mức khe khẽ kêu lên: "Chị! Rắn!"

Rắn?!!!!

Diệp Chiêu nổi da gà, cả người khó chịu.

"Suỵt!" Tăng Tường để đũa xuống, bình tĩnh rướn người tới.

Diệp Chiêu sợ đến nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.

Thứ trên bả vai chuyển động, Diệp Chiêu sợ quá kêu lên, không kịm được nắm lấy cánh tay trước mặt như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.