Chương trước
Chương sau
Nhận được cái nắm tay ngoài ý muốn, toàn thân Bking cứng đờ, đầu tê dại, cậu chưa từng gần gũi người khác giới nào ở khoảng cách như thế này.

"Buông tay ra."

Diệp Chiêu dường như không nghe thấy, giọng run rẩy cả đi: "Cậu bắt được rắn chưa?"

"Buông tay ra." Cậu sắp cứng đờ rồi.

Lúc này Diệp Chiêu mới kịp phản ứng, cô vội vàng buông tay ra, đồng thời cảm thấy trên vai nhẹ đi, mới len lén mở mắt ra.

Chỉ thấy trên tay Tăng Tường có thêm một con… thằn lằn cảnh giương nanh múa vuốt.

Ngón tay của cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu con thằn lằn, hệt như cha trấn an con.

"Ôi, sao Đậu Dinh lại chạy ra ngoài rồi? Nhanh nhốt lại chớ dọa người ta."

Dì Xảo bưng đùi gà chặt ra, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Chiêu, bà cười giải thích: "Đó là thú cưng của cu Tường, đừng sợ."

Sở thích thật... đặc biệt.

Diệp Chiêu sợ bóng sợ gió một hồi, làm cô cũng ngại không muốn gắp miếng đậu phụ nhồi kia.



Tăng Tường nhốt con thằn lằn xong quay lại bàn, thoáng miếng đậu phụ vẫn còn trong đĩa.

Cậu làm bộ lơ đễnh đẩy đĩa về phía Diệp Chiêu, đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà cậu có thể làm được.

Đáng tiếc, Diệp Chiêu đang nói chuyện cùng mẹ cậu, không phát hiện đĩa đậu phụ đã gần mình hơn một chút.

Dì Xảo lấy đùi gà chặt chia phân nửa vào bát cho Diệp Chiêu, nửa kia cho con trai mình: "Hai đứa chia nhau đùi gà."

"Cháu cảm ơn dì Xảo."

"Khách sáo gì chứ."

Dì Xảo hài lòng nhìn ba đứa trẻ, không biết vì sao trong lòng cực kỳ vui mừng.

Bà gắp miếng đậu phụ còn dư vào trong bát, cắn một miếng lại nhổ ra: "Ôi, đậu phụ này thiu rồi."

Miếng đậu phụ này cũng không tốt đẹp gì, thiu rồi mà còn suýt nữa khiến người ta đánh nhau.

Ăn xong cơm tối, tắm rửa xong, Diệp Chiêu nằm trên giường suy nghĩ, Tiểu Cầm thì ở một bên xem tranh liên hoàn.

Diệp Chiêu gọi hệ thống ra, hỏi nó: "Nếu như mẹ của nguyên thân đã... không còn ở nhân thế, ta làm thế nào mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?"



Hệ thống: "Đương nhiên là 'Sống phải thấy người, chết phải thấy xác' rồi."

Mười tám năm trước không thấy người, nếu quả thật không còn trên đời nữa, đất Trung Quốc lớn như vậy, cô biết đi chỗ nào tìm?

Nếu đúng là gặp bất trắc qua đời trên đường chạy trốn, đắm mình nơi biển khơi thì hài cốt sớm đã không còn.

Độ khó của nhiệm vụ hệ thống chớp mắt tăng lên.

Cô thở dài.

Chẳng lẽ cuối cùng lại thành công dã tràng, phải trở về làm người thực vật đấy chứ.

***

Hôm nay là thứ Bảy, Diệp Chiêu dậy trễ.

Sau khi cô rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra, đã thấy hai mẹ con dì Xảo đang ăn sáng trong nhà ăn.

Dì Xảo thấy cô, lập tức đứng dậy cười nói: "Ngày hôm nay đền bù cho cháu một phần mì thọ đây."

Diệp Chiêu bối rối, dì Xảo nói: "Tối hôm qua trước khi ngủ dì có xem lại hợp đồng của chúng ta, mới phát hiện số chứng minh thư của cháu... Ngày hôm qua là sinh nhật cháu đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.