Chương trước
Chương sau
Đúng vậy... Hôm qua là sinh nhật nguyên thân tròn 18 tuổi.

Người cha cặn bã không nhớ rõ, cô làm chứng minh thư xong cũng quên mất chuyện này.

Ngẫm lại thật thẹn với nguyên thân.

"Đến đây nào, dì Xảo làm cho cháu một phần mì thọ, bỏ thêm hai quả trứng gà."

Một tô mì thọ, bên trên là hai quả trứng ốp lết, sáu bảy miếng thịt xiên, thêm hành lá và dầu vừng làm đẹp, bốc lên thơm ngát.

Diệp Chiêu cảm động xém rơi lệ.

"Dì Xảo ạ, dì là người đầu tiên làm sinh nhật cho cháu."

Nguyên thân không có ai làm sinh nhật cho, đến cả cô sau khi ba mẹ qua đời cũng chẳng còn sinh nhật nữa.

Dì Xảo có chút bất ngờ: "Không phải chứ?"

"Là thật đấy ạ."



"Người ta thường nói con trẻ không có mẹ thì không ai thương, sau này dì Xảo thương cháu." Tăng Nhị Xảo xoa xoa đầu Diệp Chiêu: "Nhanh ngồi xuống ăn đi."

"Em cháu đâu ạ?"

"Tiểu Cầm đã ăn rồi, đang chơi ở nhà bên."

Diệp Chiêu đưa mắt nhìn về phía Tăng Tường đang tập trung ăn phở cá xiên, bên cạnh cậu còn chỗ trống, cô bèn ngồi xuống.

Tăng Nhị Xảo tò mò hỏi: "Mẹ cháu đâu?"

"Cháu chưa từng gặp mẹ, mẹ của cháu trước kia là thanh niên trí thức về nông thôn, sau khi sinh cháu thì biến mất."

"Mẹ cháu là thanh niên trí thức?"

"Mẹ của cháu là thanh niên trí thức xuống nông thôn theo lời kêu gọi của Bắc Kinh vào thập niên sáu mươi."

Diệp Chiêu ăn mì, mùi vị thơm ngon, thịt xiên mỏng, ngọt mà không ngán, đây là thịt xiên ngon nhất mà cô được ăn.

Dì Xảo ngồi xuống phía đối diện, tiếp tục ăn phở: "Trước đây dì ở đội sản xuất, từng quen biết mấy thanh niên trí thức, mẹ cháu tên là gì? Nói không chừng dì biết."

Không trùng hợp vậy chứ?



Diệp Chiêu vội vàng nói: "Mẹ của cháu tên Kim Tĩnh Chi."

"Kim Tĩnh Chi? Kim Tĩnh Chi?" Tăng Nhị Xảo suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có ấn tượng."

"Dì Xảo, nếu cháu muốn tìm tư liệu trước kia về mẹ cháu, ngoại trừ đến kho lưu trữu thì còn có thể tìm ai ạ?"

"Tăng Ốc Vi có hai đội sản xuất có thanh niên trí thức, dì làm ở đội Hạ chưa nghe mẹ tên mẹ của cháu. Có lẽ mẹ cháu ở đội Thượng." Tăng Nhị Xảo giới thiệu cho cô một người, gọi là bà Lương.

Dì bảo Diệp Chiêu tự đi hỏi bà ta xem sao: "Bà ấy sống ở trong cái lều thu mua phế liệu ở phía sau, buổi sáng bà ấy không mở cửa nên chiều hẵng đến tìm."

Thứ Bảy vẫn còn nửa ngày lên lớp, Tăng Tường ăn bữa sáng xong đeo sách trên lưng chuẩn bị đi học, bị mẹ gọi lại.

"Mẹ đặt bánh sinh nhật ở cửa hàng bánh tại cổng trường các con, buổi trưa tan học con tiện đường cầm về nhé."

Tăng Tường từ chối: "Buổi trưa con không về."

"Chiều không lên lớp mà con không về, lại định đi đâu? Hầy, Làm anh trai thì con không thể như vậy được, con mang bánh về cho mẹ trước đã."

"Không rảnh!" Tăng Tường dứt khoát từ chối, bước đi thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.