Chương trước
Chương sau
"Bắt đầu từ tối nay hử? Thức ăn thì đủ, cơm có lẽ cũng đủ."

Dì Xảo bỗng nhiên phát hiện hình như chỗ nào đó là lạ. Con cá mú trên bàn đã gần năm đồng, như vậy không phải bà lỗ nặng sao?

Nhưng từ tận đáy lòng bà rất vui, vì sao lại vui, bà nói không lên lời.

Cô bé này vừa xinh xắn lại dẻo miệng, học hành giỏi, bà quá vừa ý.

"Ăn cơm thôi." Dì Xảo cất hợp đồng, rồi gọi với vào trong: "Cu Tường, ăn cơm."

Lần đầu tiên bốn người sống chung dưới một mái nhà ngồi ăn cơm cùng nhau.

Dì Xảo chỉ vào cậu thiếu niên ngồi đối diện Diệp Chiêu: "Con trai của dì, Tăng Tường."

Theo họ mẹ, Diệp Chiêu đoán được đây hẳn cũng là một gia đình đơn thân có chuyện xưa.

Diệp Chiêu chủ động tự giới thiệu: "Tôi là Diệp Chiêu, đây là em gái tôi Tiểu Cầm."

Dì Xảo cười nói: "Sau này cả nhà ta cùng nhau ăn cơm."



Tăng Tường cụp mắt, trong lòng đang nghĩ chuyện khác.

Bị mẹ đá một cái, cậu ta mới ngẩng đầu, nhìn lướt qua cô, rồi khẽ gật nhẹ xem như chào hỏi.

Diệp Chieu cực kỳ hiểu tâm lý của đám con trai tuổi này, chính là thích tỏ ra lạnh lùng.

Cô không trách đối phương không lịch sự, thật đấy, không hề trách chút nào.

Cô khẽ cong khóe miệng mỉm cười cho phải phép chứ không nói gì.

Đùi của gà Sanbei trên bàn để nguyên không chặt nhỏ.

Dì Xảo gắp một cái cho Tiểu Cầm, một cái khác cho Diệp Chiêu. "Nếm thử món ăn sở trường của dì Xảo đi, gà ba chén chính cống."

Là con trai độc nhất, Tăng Tường đã quen được ăn một mình, đột nhiên phát hiện mẹ mình thiên vị người khác.

Cậu ta liền quăng ra một ánh mắt sắc lẹm...

Diệp Chiêu vốn nghĩ rằng hai chị em mỗi đứa một cái đùi gà thì không phù hợp lắm, đang định gắp lại đùi gà cho dì Xảo, chợt phát hiện đối diện có người phóng ánh mắt hình viên đạn!

Cô vừa nói ko trách đối phương, nhưng giờ lập tức trợn mắt trừng lại.



Dì Xảo lấy tay che miệng bát: "Ấy, đừng gắp cho dì, cháu mau ăn đi."

Tiểu Cầm còn nhỏ nhưng cũng biết nhìn ánh mắt người khác, cô bé run rẩy gắp đùi gà trong bát cho Tăng Tường: "Anh trai nhỏ ăn đi."

Diệp Chiêu thuận thế đem đùi gà định trả dì Xảo để vào bát cho em gái.

Sắc mặt Tăng Tường càng khó coi hơn, cậu để ý cái đùi gà này sao?

Cậu gắp đùi gà cho mẹ rồi lạnh lùng nói: "Không muốn ăn."

"Không ăn thì đổ đi." Dì Xảo mắng con trai, rồi quay sang cười nói với Diệp Chiêu: "Tiểu Chiêu này, cháu không tham gia luyện thi kỳ nghỉ hè này ư?"

"Cháu không rõ lắm, thứ Hai tuần sau đến trường báo danh mới biết được ạ."

Đối với chuyện luyện thi này, nếu không phải bắt buộc thì Diệp Chiêu nhất định không tham gia.

Một là tiết kiệm tiền, hai là tiết kiệm thời gian.

Trước khi hoàn thành ba nhiệm vụ kia, thời gian chính là sinh mệnh của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.