Chương trước
Chương sau
“Cu Tường!” Mẹ cậu tiến đến gõ cửa: “Dậy ăn cơm tối.”

Hoá ra là cậu đã ngủ cả buổi trưa.

Đèn trong phòng sáng lên, cậu nhắm mắt cúi đầu.

Tăng Nhị Xảo thấy cậu con trai vẫn ngồi trên giường, không khí xung quanh cực thấp, không khỏi đến gần nhẹ giọng hỏi: “Con lại mơ thấy ác mộng?”

“Không có ạ.”

“Có phải con … Trách mẹ đem căn phòng của bà Phùng cho thuê không?”

Hai năm nay tình trạng tinh thần cu Tường vất vả lắm mới tốt lên được, phía bên Hồng Kông lại vội vàng muốn đón cậu đi.

Đáy lòng bà cũng không muốn, cho nên mới tìm cớ đuổi bà Phùng bảo mẫu được thành phố Hồng Kông phái tới.

“Bà Phùng là cơ sở ngầm của người phụ nữ đó.”

“Không phải.”

“Con thật là, không có lương tâm… Ba con vì người phụ nữ kia, bỏ rơi vợ con…"

Tăng Tường không muốn nghe nên bịt tai lại.

“Được rồi, mẹ không nói.”



Tăng Nhị Xảo sợ con trai vì bà Phùng trút giận lên Diệp Chiêu, lại nói: "Tiểu Chiêu nhỏ hơn con mấy tháng, ba không thương mẹ không yêu, cô bé thật đáng thương, con…"

“Con thấy cậu ấy sống rất vui vẻ.”

“Con bé… Thành tích học tập rất tốt, thành tích tốt tất nhiên là vui vẻ rồi."

Lời vô nghĩa gì vậy?

“Mẹ đã nói chuyện với con bé, bắt đầu từ tối hôm nay con bé sẽ dạy con học bù, mẹ cảnh cáo con, không được làm con bé sợ.”

Tăng Tường đứng dậy cho con thằn lằn uống nước, nhớ tới câu nói “yêu ai yêu cả đường đi” của Diệp Chiêu.

Một nóc nhà như cậu ta mà có thể xua đuổi được con quạ đen ư?

Diệp Chiêu nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực, dùng tốc độ nhanh nhất thầm ước ba bốn nguyện vọng.

Mặc dù bài hát sinh nhật bên tai dở tệ, nhưng tại thời điểm này trong lòng cô rất vui vẻ và sung sướng.

Hình như còn thiếu nguyện vọng, cô lại thêm nguyện vọng buff "Cầu được ước thấy"!

Hệ thống thấy ngứa mắt, cười nhạo: "Lòng tham không đáy, sẽ không linh nghiệm."

"Ngậm miệng quạ của mi lại."

Hệ thống: "Tôi không phải con quạ đen!"



"Không biết nói chuyện thì đừng nói."

Tiểu Cầm nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi: "Chị ơi, chị ước điều gì thế?"

Diệp Chiêu nói dối không chớp mắt: "Hòa bình thế giới!"

Dứt lời, cô thổi tắt nến.

Tăng Tường đứng ở góc tường lập tức bật đèn điện, hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ cậu giao phó, rồi đi thẳng về phòng.

Dì Xảo lớn tiếng hỏi: "Con không ăn bánh gato sao?"

"Không ăn. "

"Con không ăn thì mẹ với mấy đứa khác ăn."

Bởi vì vừa ăn cơm tối xong nên không ăn được quá nhiều bánh ngọt, số bánh còn lại dì Xảo chia ra hai đĩa.

Một đĩa cho người thuê nhà đối diện, một đĩa cho nhà bà Anh Béo.

Diệp Chiêu nhớ tới người phụ nữ đáng thương bị chồng bỏ rơi dưới lầu: "Hay là chia ra ba phần, tặng một ít cho dì dưới lầu?"

"Dì nào?"

"Chính là người đêm qua đến nói chuyện với dì, trên mặt có vài vết rỗ ấy ạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.