“Thế nhưng chú Tô nói, mẹ cháu chưa từng chịu khổ, cho nên mới không chịu được cuộc sống ở đây…”
“Ôi chao, chú Tô của cháu trí nhớ không tốt lắm, chỉ sợ chú ấy nhớ nhầm, người có điều kiện gia đình tốt, từ nhỏ được nuông chiều là một nữ thanh niên trí thức khác, không phải mẹ cháu.”
Cái này… Tuy nói có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn chấp nhận được đi.
“Dì Hà, dì nghĩ mẹ cháu còn sống không?”
Hà Tuệ Quỳnh giật mình, bà ta sững sờ nhìn Diệp Chiêu: “Sao cháu lại nói như vậy?”
“Cháu không nguyền rủa mẹ cháu, chú Tô nói rằng mẹ cháu chạy trốn sang Hồng Kông cùng với người đàn ông khác, năm đó họ trốn sang Hồng Kông bằng đường thủy.
Ngộ nhỡ có chuyện gì đó xảy ra, có lẽ họ đã chết rồi. Nếu không, bao nhiêu năm qua, tại sao bà ấy không có tin tức nào? Bà ấy không muốn cháu sao?”
Hà Tuệ Quỳnh xoa đầu cô: “Con người chính là thực tế, đã đến Hồng Kông rồi, thì họ đều không muốn quay trở lại.”
“Cháu còn không biết mẹ cháu trông như nào, dì Hà có ảnh chụp của mẹ cháu không?”
“Trước đây là có, nhưng dì đã làm mất nó sau khi dọn nhà. Đừng nhớ bà ấy, được không?”
Diệp Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, cô đã nhìn ra, không chỉ ba cô và chú Tô, ngay cả dì Hà cũng không thích nói về mẹ cô.
Hà Tuệ Quỳnh nhìn đồng hồ nhiều lần, Diệp Chiêu biết bà ta còn phải vội trở về làm việc, liền để bà ấy đi trước, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-chu-nha-chuc-ty/2509387/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.