“Tự tìm chỗ ngồi?”
Tự do vậy sao? Giáo viên không sắp xếp chỗ ngồi? Diệp Chiêu ngỡ ngàng ra mặt.
Quả nhiên học sinh bây giờ đều là loại nuôi thả, không giống như thời đại của cô, những chuyện nhỏ như hạt vừng cho đến to như hạt đậu, giáo viên và gia đình đều sắp xếp thoả đáng.
Diệp Chiêu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến cửa lớp.
Cô nhìn vào bên trong, đông đúc ít nhất phải bảy tám chục học sinh, phần lớn là học sinh nam, học sinh nữ lẻ loi mười mấy người, rải rác như cắm hoa.
Tỉ lệ nam nữ ở khối tự nhiên mất cân bằng nghiêm trọng.
Lúc này vừa hết tiết, ngoại trừ những người đi vệ sinh, đám học sinh hàng trước đang đọc sách làm bài thi, còn học sinh hàng sau tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.
Cô đứng ở cửa lúng túng, không biết vị trí nào có người, vị trí nào không.
Chỉ có thể thông qua việc xem bàn học nào có xếp chồng sách hay không để đoán.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, thì thấy hàng cuối cùng có hai bàn không có cuốn sách nào ở trên.
Bạch Lộ ngồi ở hàng ghế đầu tiên của tổ 1 đang làm bài thi.
Từ sau khi biết Diệp Chiêu cứ phải chuyển đến lớp khối tự nhiên, đáy lòng cô ta ít nhiều có chút không thoải mái và lo lắng không yên.
Từ sáng sớm hôm nay, cô ta cứ không yên lòng, không có cách nào tập trung tinh thần.
Nhiều lần cô ta nhìn ra cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-chu-nha-chuc-ty/2509384/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.