Tự do vậy sao? Giáo viên không sắp xếp chỗ ngồi? Diệp Chiêu ngỡ ngàng ra mặt.
Quả nhiên học sinh bây giờ đều là loại nuôi thả, không giống như thời đại của cô, những chuyện nhỏ như hạt vừng cho đến to như hạt đậu, giáo viên và gia đình đều sắp xếp thoả đáng.
Diệp Chiêu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến cửa lớp.
Cô nhìn vào bên trong, đông đúc ít nhất phải bảy tám chục học sinh, phần lớn là học sinh nam, học sinh nữ lẻ loi mười mấy người, rải rác như cắm hoa.
Tỉ lệ nam nữ ở khối tự nhiên mất cân bằng nghiêm trọng.
Lúc này vừa hết tiết, ngoại trừ những người đi vệ sinh, đám học sinh hàng trước đang đọc sách làm bài thi, còn học sinh hàng sau tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.
Cô đứng ở cửa lúng túng, không biết vị trí nào có người, vị trí nào không.
Chỉ có thể thông qua việc xem bàn học nào có xếp chồng sách hay không để đoán.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, thì thấy hàng cuối cùng có hai bàn không có cuốn sách nào ở trên.
Bạch Lộ ngồi ở hàng ghế đầu tiên của tổ 1 đang làm bài thi.
Từ sau khi biết Diệp Chiêu cứ phải chuyển đến lớp khối tự nhiên, đáy lòng cô ta ít nhiều có chút không thoải mái và lo lắng không yên.
Từ sáng sớm hôm nay, cô ta cứ không yên lòng, không có cách nào tập trung tinh thần.
Nhiều lần cô ta nhìn ra cửa, chỉ chờ Diệp Chiêu xuất hiện, quả nhiên, cô đến rồi.
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn lên, đứng trước cửa là một cô gái mặc váy liền hoạ tiết lá sen màu xanh nhạt, đứng ngược ánh đèn.
Cô ta cho rằng Diệp Chiêu sẽ mất tự nhiên, ai ngờ cô lại bình tĩnh nhìn xung quanh.
Bạch Lộ đã gặp qua Diệp Chiêu hai lần, khuôn mặt Diệp Chiêu xinh đẹp tinh xảo hơn cô ta, nhưng khí thế và tinh thần đều kém xa cô ta.
Cô ta và Diệp Chiêu, giống như nàng công chúa Bạch Tuyết và cô nàng Lọ Lem vậy.
“Ai thế, đấy có phải là…” Tăng Tiểu Linh ngồi cùng bàn với Bạch Lộ nói nhỏ bên tai cô ta: “Là con bé đó à?”
Bạch Lộ gật đầu và đáp: “Ừm.”
Chính cô gái này đã làm hại Bạch Lộ không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ở Thâm Quyến.
Tăng Tiểu Linh với tư cách là bạn thân của Bạch Lộ bèn đứng bật dậy, quay lại phía sau nháy mắt với tên nam sinh đang nhìn cô ta ở hàng sau.
Nam sinh kia là người theo đuổi Tăng Tiểu Linh.
Sáng sớm hôm nay Tăng Tiểu Linh đã nói với cậu ta về chuyện này rồi, cậu ta lập tức hiểu ý.
Trước khi Diệp Chiêu đi tới, cậu ta lập tức ngồi vào một chỗ trống.
“Ê Béo!” Đồng thời cậu ta còn gọi sang bên cạnh.
Thằng Béo vốn đang ăn mì ở một bên lập tức phản ứng nhanh, đặt mông chiếm một chỗ trống khác.
Hai chỗ trống duy nhất trong lớp trên mặt bàn không có sách hiện tại đều bị chiếm mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]