Mấy ngày nay, Quản Tinh Hoa gần như đã khóc hết nước mắt.
Bất cứ nơi nào có thể tìm, hiệu sách, nhà trọ, ga tàu hỏa, thậm chí gầm cầu, đều không thấy tung tích.
Kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà, cô hy vọng có thể thấy Hứa Mi, nhưng chỉ có hai cha con lạnh nhạt.
Hứa Giác Bình thấy cô chật vật như vậy, mặt mày xanh lét bỏ đi khỏi trước mặt cô.
Hứa Thanh thì dừng bước.
“A Thanh,” Đáy mắt Quản Tinh Hoa cháy lên những đốm hy vọng, “Tiểu Mi là em gái ruột của con. Mẹ đã đi hỏi rồi, ga tàu hỏa không tra được ai mua vé. Con…”
“Mẹ, em gái đi như thế này đã gây ra rất nhiều phiền toái rồi, mẹ đừng gây thêm phiền toái nữa.”
Hứa Thanh có chút không kiên nhẫn, “Mẹ đi rửa mặt chải đầu, thay quần áo khác đi. Đừng để người ngoài nhìn vào lại cười chê chúng ta.”
Cười chê?
Giọng Quản Tinh Hoa run rẩy, “Con nói gì?”
“Hứa Mi ra nông nỗi này đều là do cô chiều chuộng nó,” Hứa Giác Bình dừng bước ở sân, “Nó không hiểu chuyện như vậy, không biết chia sẻ gánh nặng với gia đình. Đứa con gái như thế đừng tìm nữa, cứ để nó tự sinh tự diệt ngoài kia đi.”
Đứa con gái lúc tập đi bước chân lạch bạch như vịt con,
Đứa con gái lớn lên phấn điêu ngọc trác,
Đứa con gái vĩnh viễn gọi mẹ, luôn bênh vực mẹ,
Cùng với hình ảnh cuối cùng, hốc mắt đỏ hoe, liên tiếp quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một bóng lưng nho nhỏ;
Con bé ngoan ngoãn như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993629/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.