Hứa Giác Bình trở về, hắn trấn an vợ con, rồi đón con trai về bên cạnh.
Nhìn đứa con trai trưởng trầm mặc, Quản Tinh Hoa vô cùng áy náy. Từ đó về sau, cô gần như đáp ứng mọi yêu cầu của con trai.
Nhưng vì xa cách từ nhỏ, tình cảm hai anh em thực sự rất nhạt nhẽo. Cô thường xuyên buồn rầu vì điều này, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Trong ngôi nhà này, từ khi gả về, vị trí của cô đã được xác định rất rõ ràng: Nghe theo Hứa Giác Bình.
Hứa Giác Bình nói gì, cô làm nấy.
Hứa Giác Bình mang trên người ưu điểm của người đàn ông gánh vác gia đình, nhưng đồng thời cũng có tính gia trưởng rất mạnh. Sống chung một mái nhà, cho dù là một người hiền lành như Quản Tinh Hoa cũng thường xuyên bị hắn làm cho khóc nức nở.
Mỗi lần thấy mẹ như vậy, Hứa Mi vừa đau lòng vừa tức giận.
“Ba thật quá đáng,” Đôi mày lá liễu của con bé nhíu chặt, “Ông ấy chẳng tôn trọng mẹ chút nào.”
“Tiểu Mi, con nói khẽ thôi.”
Quản Tinh Hoa hoảng hốt, “Ba con tính tình vốn là như thế. Mẹ không sao, mọi người xung quanh cũng đều như vậy cả thôi.”
Cha mẹ cô, anh chị em cô, cũng đều sống như vậy. Cho nên, Quản Tinh Hoa không hề cảm thấy có gì sai trái.
“Mẹ, không phải đâu.” Đôi mắt Hứa Mi giống mẹ ánh lên ý cười, “Trong sách viết, bây giờ là xã hội mới, nam nữ phải bình đẳng. Chồng phải yêu thương, bao dung vợ mình.”
Quản Tinh Hoa biết, gần đây con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993628/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.