Từ lúc tan học trở về, Tần Du Mạn đã thấy Phó Tư Diệp không được tự nhiên. Trên mâm cơm, món nó thích ăn cũng chỉ gắp một chút. Cơm trong chén thì đếm từng hạt bỏ vào miệng, khác hẳn vẻ háu ăn ngày thường.
Chờ đến khi mẹ Phó bế cô cháu gái vừa tỉnh ngủ xuống lầu, Phó Nhân Nhân yên vị vào chỗ, mà Phó Tư Diệp lại không hề sốt sắng gắp thức ăn cho em gái như mọi khi, người lớn trên bàn không khỏi trao đổi ánh mắt.
Mọi người đều nhận ra sự bất thường.
Phó Tư Diệp từ nhỏ đã cưng chiều em gái. Ngay cả khi Nhân Nhân còn bé tí, chân trần được người lớn ôm trong lòng, nó cũng có thể tò mò mà véo gót chân nhỏ của em. Lớn hơn chút thì khỏi phải nói. Mọi bạn bè của nó đều biết nó có một cô em gái đáng yêu, và tình yêu thương nó dành cho Nhân Nhân thể hiện ở mọi mặt.
Cũng giống như cách nó yêu mẹ vậy.
Tình huống như hôm nay chưa từng xảy ra bao giờ.
Đến cả Nhân Nhân cũng thấy là lạ. Cô bé liếc nhìn ba mẹ, phân vân không biết có nên gọi anh trai một tiếng không. Nhưng cô bé lại lo anh trai sẽ lại gắp đầy thức ăn vào bát mình, nên sau một hồi do dự, cô bé vẫn chọn cách tận hưởng sự yên tĩnh khó khăn lắm mới có được này.
“Tiểu Diệp, con ăn thêm rau xanh đi.” Mẹ Phó chủ động gắp rau xanh cho cháu trai, ánh mắt liên tục đảo quanh người nó.
Phó Tư Diệp rất nghe lời, ăn hết phần rau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993630/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.