Phó Tư Diệp ôm mẹ, nhẹ nhàng áp tai vào bụng cô: “Em gái, em gái ơi.”
Vừa gọi xong, Tiểu Diệp liền cảm thấy má mình bị một lực nhẹ đá vào.
Thằng bé ngẩn tò te ngẩng đầu lên, thấy Khương Du Mạn cũng đang ngỡ ngàng.
Tiểu Diệp chợt hiểu ra, reo lên phấn khích: “Mẹ ơi, có phải em gái chào con không?”
Khương Du Mạn mỉm cười: “Đúng vậy, chắc là thường xuyên nghe thấy tiếng anh trai gọi nên em bé nhớ con rồi.”
Lời này như tiêm thêm "liều t.h.u.ố.c k*ch th*ch" cho Tiểu Diệp. Mỗi ngày rảnh rỗi, Tiểu Diệp lại gọi em gái. Mười lần thì đến tám lần, "tiểu tổ tông" bên trong sẽ nể mặt mà động đậy một chút.
Phó Cảnh Thần dù không được như con trai, nhưng mỗi lần sờ được sự cựa quậy trong bụng Khương Du Mạn, lòng anh lại trào dâng xúc động, mọi cảm xúc đều y nguyên như lần đầu tiên
Anh luôn cảm thấy vợ mình đã phải chịu quá nhiều khổ sở. Giờ đây có điều kiện, có lẽ Khương Du Mạn nói muốn ánh trăng trên trời, anh cũng sẵn lòng bắc thang lên thử hái một lần.
Có người vô điều kiện bao dung cảm xúc, và thật lòng cảm kích sự hy sinh của mình, Khương Du Mạn đã trải qua một quãng thời gian m.a.n.g t.h.a.i khá thoải mái.
Nhưng đến tháng cuối cùng, cô hầu như không thể ngủ ngon vào ban đêm. Cô chỉ có thể tự an ủi: tất cả là vì con gái nhỏ xinh đẹp!
May mắn là những lúc không ngủ được, cô vẫn có Phó Cảnh Thần ở bên tâm sự, nên việc vượt qua đêm dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993605/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.