Ngay khi biết tin Khương Du Mạn m.a.n.g t.h.a.i lần thứ hai, cả nhà họ Phó mừng rỡ khôn xiết.
Trước kia, vì cô theo Phó Cảnh Thần xuống nông thôn, cả nhà xót xa cô chịu khổ chịu cực, nên chẳng bao giờ giục giã chuyện sinh thêm. Mọi người đều thật lòng thấy, có Tiểu Diệp là đủ rồi.
Thế mà không ngờ, gia đình lại sắp có thêm một thành viên nữa.
Cả nhà đều vô cùng hân hoan. Vừa qua mùng Một Tết, mọi người đã bắt tay vào dọn dẹp, trải cả t.h.ả.m lên những bậc cầu thang dễ trượt ngã.
Khương Du Mạn vừa buồn cười vừa ấm lòng, vội nói: “Không cần làm rầm rộ thế đâu, con sẽ tự cẩn thận mà.”
“Chị dâu ơi, đây đâu phải chuyện của mình chị!” Phó Hải Đường nháy mắt nói: “Chẳng lẽ chị đang mang trong mình giọt m.á.u đào nhà họ Phó, vất vả như vậy, mà những người làm cô, làm ba, làm ông bà chỉ việc đứng nhìn thôi à?”
Nghĩ đến việc ăn Tết xong cô lại phải về đơn vị, lần sau trở về có khi cháu gái đã chào đời rồi, Hải Đường có chút tiếc nuối.
Đúng vậy, cô tin chắc chắn mình sẽ có một cô cháu gái xinh xắn.
“Phải đó con,” Mẹ Phó gật đầu phụ họa: “Con cứ ngồi xuống nghỉ đi, tối qua cả nhà mừng quá mất ngủ hết rồi, không làm gì đó thì không yên được.”
Thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy, Khương Du Mạn chỉ đành nghe lời, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Phó Vọng Sơn cũng rất vui, tuy không nói ra lời, nhưng trong kỳ nghỉ đông, ông đã đi bọc lại hết những góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993604/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.