"Tiểu Diệp," Phó Hải Đường chú ý đến ánh mắt bé, vội vàng tiến lại, "Lâu lắm không gặp, cô nhớ con muốn c.h.ế.t luôn rồi, mau hôn cô một cái!"
Nói rồi, cô còn chỉ chỉ vào má mình.
Phó Tư Diệp do dự mãi.
Phó Hải Đường trợn tròn mắt, "Không phải chứ, chẳng lẽ không nhận ra cô sao? Hồi bé cô bế con suốt đấy."
"Bà nội..." Phó Tư Diệp tỏ vẻ bất lực.
"Thôi nào," Mẹ Phó vội vàng bênh cháu, "Trẻ con thì có trí nhớ gì đáng nói chứ? Con ở nhà vài hôm, Tiểu Diệp sẽ nhận ra con thôi. Mau đi tắm rửa đi, lát nữa ăn cơm tối."
"Được rồi."
Phó Hải Đường ủ rũ lên lầu, tắm rửa xong lại xuống dưới dính lấy Khương Du Mạn nói chuyện.
Lâu ngày không gặp, cô ấy quả thực có cả một bụng chuyện muốn nói với chị dâu, trên bàn cơm nói chưa đủ, buổi tối còn đòi ngủ chung với Khương Du Mạn.
Đêm đó, Phó Cảnh Thần vinh dự trở thành lính "phòng không".
Tiểu Diệp ngủ ở giữa mẹ và cô, nghe hai người luyên thuyên trò chuyện, vừa mới bắt đầu nghe rất hăng say, sau đó thì mí mắt cứ díp lại, đến lúc ngủ quên lúc nào cũng không biết.
Khi tỉnh dậy, bên cạnh không có cô, chỉ có mẹ.
Mẹ nhắm mắt lại, ngủ rất sâu.
Tiểu Diệp nằm trên gối nhìn một lát, rồi áp sát hôn Khương Du Mạn... Khương Du Mạn lập tức tỉnh giấc.
Phó Tư Diệp không hề có ý thức là mình đã đ.á.n.h thức mẹ, nó còn cười hì hì nói: "Mẹ ơi mẹ tỉnh rồi ạ, Tết vui vẻ."
Không ai nỡ trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993603/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.