“Không sao đâu, chắc hôm nay đã làm thằng bé sợ hãi rồi. Cứ để nó ở phòng với con, có Cảnh Thần đây mà.”
Khương Du Mạn thương con, đợi ba mẹ Phó đi ra ngoài, cô ôn tồn nói: “Tiểu Diệp, có phải hôm nay con bị dọa không? Sao nhìn mẹ mà không nói lời nào?”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Diệp tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Vì mẹ gạt con, không phải là bị sâu cắn.”
Khi cậu nhóc nghịch ngợm bắt sâu đã từng bị cắn, lúc ấy chỉ thấy đau nhói nhẹ thôi. Còn bây giờ, đôi môi vốn hồng hào của mẹ lại trắng bệch đi.
Khương Du Mạn hiểu ra ngay. Thì ra lời cô nói đùa trước đó, sinh em gái sẽ đau như bị sâu cắn, hoàn toàn trái ngược với tình hình khi cô sinh con gái đã khiến cậu bé lo lắng và tủi thân đến mức sinh hờn dỗi.
Cô vừa cảm thấy ấm áp lại vừa vô cùng cảm động, cô dịu dàng hỏi: “Vậy con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tiểu Diệp sụt sịt mũi, chỉ muốn rúc sâu vào lòng mẹ: “Mẹ, con xin lỗi.”
Rõ ràng Khương Du Mạn là người hỏi xin sự tha thứ, nhưng kết quả người nói lời xin lỗi lại là cậu bé.
“Nghĩ đến có con và em gái, mẹ rất vui và hạnh phúc. Cho nên, con đừng bao giờ cảm thấy mình làm mẹ phải thiệt thòi nhé,” Khương Du Mạn cố gắng gượng dậy sau cơn mệt nhọc để nói.
Phó Tư Diệp nhìn cô, ánh mắt hơi khó hiểu. Dù cậu bé không nói thẳng ra sự nghi hoặc, Phó Cảnh Thần vẫn nhận ra.
Anh bế con trai lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993606/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.