Từ mùng Một Tết, mẹ Phó mỗi ngày đều mở cửa sân sớm, hàng xóm thân thiết sẽ cùng người thân đến chúc tết.
Họ hàng nhà họ Phó không nhiều, nhưng vì năm nay có thông gia là Tổng Tham mưu trưởng, lại là cái Tết đầu tiên ở Kinh thành sau khi được minh oan, số người đến thăm nhiều hơn bất kỳ năm nào trước đây.
Ba mẹ Phó thương con cái, một số bạn bè không quá thân thiết, họ sẽ tự mình tiếp đãi, để con cháu đến đại viện Tổng quân khu nghỉ ngơi cho thoải mái.
Hôm nay, Trương Nhạc Đình dẫn theo lũ trẻ về thăm ông nội, nên ghé qua nhà họ Tần chơi.
“Bảo Bảo!” Phó Tư Diệp vừa thấy Trác Bảo Bảo liền mừng quýnh, cứ quấn lấy cô bé mà gọi.
Trác Bảo Bảo đang ngồi trên đùi Khương Du Mạn, nhìn Tiểu Diệp một cái rồi lại rúc sâu hơn vào lòng Khương Du Mạn.
“Thôi nào,” Khương Du Mạn giơ ngón tay ra chặn miệng Tiểu Diệp, “Con đừng quên lời mẹ dặn lần trước đấy.”
Mặt Phó Tư Diệp xịu xuống. Sao quên được chứ, mẹ đã dọa lấy đi món kẹo yêu thích nhất để cấm bé không được thơm Bảo Bảo nữa.
Nhưng mà, má Bảo Bảo cũng ngọt y như kẹo vậy.
Thấy thế, Trương Nhạc Đình vội vàng đứng ra giảng hòa, “Trẻ con trêu đùa nhau ấy mà, Du Mạn đừng chấp nhặt.”
Lúc mới ly hôn trở về nhà, tình trạng của cô còn không đến nỗi này. Hôm nay bất chợt nhìn thấy, Khương Du Mạn liền chú ý ngay đến quầng thâm dưới mắt chị dâu cũ.
“Chị Đình, dạo này chị ngủ muộn lắm phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993547/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.