Nhưng hai người không đối diện trực tiếp, Chính ủy Trác hiển nhiên cũng không nhận ra.
Ông vẫn còn cảm thán, “Ngày xưa cha bận việc ở đơn vị, mọi chuyện đều do mẹ con quản lý. Là ba không làm gương tốt cho các con. Nhưng Thanh Hoài này, đàn ông phải là người đỉnh thiên lập địa, ngoài chiến trường thì không được làm hổ danh bộ quân phục này, trong nhà thì không được phụ lòng gia đình con.”
Ông vỗ vỗ vai Trác Thanh Hoài, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Cha làm không tốt, nhưng có người làm rất tốt.”
Trác Thanh Hoài không trả lời, nhưng ánh mắt lại lộ ra rất nhiều thông tin.
Cha hắn, một vị anh hùng chiến công hiển hách, còn nói mình làm không tốt, vậy thì còn ai làm tốt hơn đây?
Mặc dù từ nhỏ cơ bản là do mẹ nuôi dạy, nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm thấy Chính ủy Trác thất trách. Không có sự ngoan cường chống chọi của thế hệ cha chú, làm gì có sự bình an, hòa bình hôm nay.
Hiểu rõ con trai mình, Chính ủy Trác cười, “Có lẽ con sắp được quen thân với Cảnh Thần rồi.”
Vì vậy, Trác Thanh Hoài đã biết, người được cha mình khẳng định như thế, là con rể của chú Tần, Phó Cảnh Thần.
Hắn hơi rũ mắt, “Đồng chí Phó không phải là người Quân khu Tây Nam sao?”
“Đó là trước kia,” Chính ủy Trác đi đến trước giá sách, “Cậu ấya lập Nhất đẳng công ở cương vị biên giới, thương tích vừa lành là có thể điều về thủ đô. Hiện tại, nơi điều chuyển đáng tin cậy nhất chính là Quân đoàn 24
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993548/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.