Chiếc xe jeep nhanh chóng lăn bánh.
Nguỵ Lưu Cương hi sinh cả một ngày, thành công đắc tội với không ít người. Trên đường trở về, ông ghé qua nhà họ Ngụy.
Nói gì thì nói, Phó Cảnh Thần là hậu bối ông quý mến nhất, nên việc Phó Cảnh Thần bị thương, ông rất đỗi quan tâm.
Nhưng thật đáng tiếc, bên chỗ Ngụy lão cũng chẳng có bài t.h.u.ố.c hay ho gì. Ông chỉ đưa ra lời gợi ý: “Đồng chí Khương Du Mạn lần trước đưa đến rượu t.h.u.ố.c có hiệu quả đặc biệt tốt. Có lẽ đợi cô ấy về, sẽ có t.h.u.ố.c hay hơn.”
Nguỵ Lưu Cương gật đầu, chào từ biệt rồi chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã,” Ngụy Liêu gọi Nguỵ Lưu Cương lại, ánh mắt chuyển sang đống quà tặng trên bàn. “Vô công bất thụ lộc. Tôi chẳng giúp được gì, cậu mang quà về đi thôi.”
“Ôi chao, Lão Quân trưởng, ngài khách sáo với tôi làm gì? Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà cả…” Nói đến đây, đối diện với ánh mắt nửa tối nửa sáng của Ngụy lão, giọng Nguỵ Lưu Cương nhỏ dần.
Hỏng bét rồi, sao lại lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng chứ?
Kể từ khi Nguỵ Quý Thanh trở về Sư đoàn 22, quan hệ chắnậu và Ngụy Tình dần ổn định. Trong mắt Lão Quân trưởng, con trai ông chẳng khác nào con heo ủi bắp cải trắng của nhà mình.
“Ai là người một nhà với cậu?” Ngụy Liêu xua tay như đuổi ruồi. “Đi mau đi.”
Đường đường là một Sư trưởng, lại mang theo cảnh vệ viên chạy nhanh như chớp, nhưng đống quà tặng trên bàn thì kiên quyết không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993503/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.