“Nằm rạp xuống kịp thời, nghe nói không có tàn tật, nhưng thương tích chắc chắn là không nhẹ.” Chính ủy Trác cảm thán: “Thằng bé này đúng là mạng cứng! Thế mà cũng chưa c.h.ế.t.”
Đúng là mạng cứng, cứng vô cùng!
Bị Tần Đông Lăng huých một cái, ông mới ngậm miệng lại.
“Cậu điều Cảnh Thần về đây đi,” Giọng Tần Đông Lăng không cho phép kháng cự: “Nó bị thương, cần phải được điều trị tử tế, nếu không làm sao tôi ăn nói với con gái của tôi?”
Nhắc đến Khương Du Mạn, Tần Đông Lăng lại thấy đau đầu. Ông phải nói với cô như thế nào để cô không buồn? Ông hoàn toàn không thể chịu được cảnh con gái của mình rơi nước mắt.
“Cái này…” Chính ủy Trác lộ vẻ khó xử: “Lão Tần, việc này hơi rắc rối một chút.”
“Cảnh Thần là người của Quân Khu Tây Nam. Vụ việc lần này xảy ra, chắc chắn ưu tiên phải báo cho đơn vị bên đó. Bên đó đã yêu cầu đưa toàn bộ người bị thương quay về. Quân trưởng và Sư trưởng của họ đã gọi cho tôi không dưới mười cuộc điện thoại trước khi họp rồi.”
Trước đó, Chính ủy Trác chưa bao giờ biết Sư trưởng Sư đoàn 22, một người lính, lại có thể "ồn ào" đến vậy. Dĩ nhiên... Quan tâm cấp dưới là một đức tính tốt, nên ông cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, tuyệt đối không nói ra miệng.
Tần Đông Lăng có chút bực mình: “Vậy tiểu Mạn bên này, lẽ nào còn phải đi theo về sao?”
Chính ủy Trác an ủi: “Biết đâu Cảnh Thần khỏe lại sẽ tới Bắc Kinh thăm con bé thì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993502/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.