Lưu Ngọc Thành và những người khác cũng hỏi: “Đúng vậy, bọn tôi tỉnh lâu rồi, sao Đoàn trưởng lại thế? Có khi nào còn vấn đề gì chưa phát hiện ra không?”
Nhắc đến chuyện này, ai nấy đều lo lắng.
Nhìn họ, bác sĩ cũng phát cáu: “Các đồng chí xuống giường làm gì? Tôi đã dặn thế nào? Ba đồng chí bị chấn động não, hai đồng chí bị rạn xương tay, còn cậu, cậu, và cậu nữa, tất cả phải nằm yên nghỉ ngơi!”
“Bọn tôi không sao, nhảy nhót khỏe re, tỉnh nhanh lắm. Có chuyện là Đoàn trưởng bọn tôi thôi.” Phàn Cương không bận tâm.
Bác sĩ phỏng đoán: “Ngón tay đồng chí ấy vừa cử động, có ý muốn tỉnh lại, nhưng lúc này gọi vẫn chưa có phản ứng. Có lẽ phải đợi đến ngày mai.”
“Đó là do bác sĩ nói chuyện không đúng cách rồi.” Lưu Ngọc Thành nói.
Bác sĩ khó hiểu. Nói chuyện không đúng cách ?
Chỉ thấy Lưu Ngọc Thành hắng giọng, tiến sát mép giường: “Đoàn trưởng, đừng ngủ nữa! Chuyện lần này của bọn mình được tuyên truyền rộng rãi lắm, chị dâu sắp đến nơi rồi đó!”
Giọng nói vừa dứt...
Phó Cảnh Thần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Hai bác sĩ nhìn nhau, họ đã bảo rồi mà, làm sao có chuyện nói chuyện không đúng cách nên bệnh nhân chưa tỉnh ...
“Bác sĩ Ngô, bệnh nhân hình như tỉnh thật rồi!” Cô y tá kinh ngạc thốt lên.
Đau, khắp người đều đau nhức.
Phó Cảnh Thần vừa hồi phục ý thức, trước mắt một mảng mờ ảo, chỉ thấy lờ mờ mấy đồng chí mặc quần áo bệnh nhân đang đứng lượn lờ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993504/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.