Phó Cảnh Thần trầm tư. Không gửi cho vợ thì gửi cho ba vợ cũng không phải là không được, dù sao hiệu quả như nhau…
Cứ như vậy, hai vợ chồng nói chuyện qua lại một hồi lâu.
Những người trong Thần Phong doanh vừa kết thúc tuần tra, dù cách khá xa, cũng có thể nhận ra tâm trạng Đoàn trưởng rất tốt.
Phàn Cương và Lưu Ngọc Thành trở về, vừa lúc thấy bọn họ đang tụm lại một chỗ nói chuyện rôm rả.
“Các cậu đang nói gì mà vui vẻ vậy?” Hai người bọn họ thắc mắc.
Những người khác hất cằm về phía Phó Cảnh Thần: “Nói về Đoàn trưởng và chị dâu chứ còn gì nữa.”
Vừa dứt lời, nhìn thấy là hai người bọn họ, Mã Lão Tam đ.á.n.h giá từ trên xuống dưới một lượt, châm chọc không thôi: “Hai cậu lại đi đâu? Đoàn trưởng đã nói, đừng có đơn độc tách khỏi đội ngũ. Đến lúc đó lại gặp sói hoang thì làm sao?”
Không nói thì thôi, nhắc đến chuyện này, mặt Phàn Cương và Lưu Ngọc Thành đều tái đi.
Lần trước tuần tra đến nửa đường, bọn họ quá mắc tiểu, núi rừng hoang vắng, nên tìm một chỗ thuận tiện giải quyết.
Vừa tìm được chỗ c** q**n, liền nhìn thấy mấy đôi mắt xanh lè giữa đêm tối.
Hai người thiếu chút nữa là sợ đến đái ra quần, vội vàng kéo quần lên chạy. Cũng may mắn không rời đội ngũ quá xa, mới cùng nhau thu phục được mấy con sói kia.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế cho qua, ai ngờ mấy ngày trước lại là hai người bọn họ gặp sói hoang. Hiện tại hai người buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993494/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.