Quý Phương Thư và Hứa Thanh định tiến lên níu lại, còn chưa kịp đi được mấy bước, Tôn Thật Phủ đã vội vã từ bên cạnh đi tới. "Tiểu Mạn, có chuyện gì vậy?"
Vừa hỏi, ánh mắt Tôn Thật Phủ vừa lướt qua cặp vợ chồng Hứa Thanh.
"Đồng chí Hứa, sao các đồng chí lại tới thủ đô? Còn đứng ở cổng kéo kéo lôi lôi thế này?"
Hứa Thanh và Quý Phương Thư không dám nói nhiều trước mặt hắn, đành ấp úng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Du Mạn và hắn đi vào bên trong.
"Đúng là đồ vô lương tâm, ngay cả ông ngoại ruột của mình cũng thấy c.h.ế.t mà không cứu."
Người đã đi xa, Hứa Thanh mới bực bội trách móc. "Lần này lại bị vệ binh của Tổng tham mưu trưởng nhìn thấy, sau này con bé nhất định sẽ đi xe ra vào. Muốn gặp riêng nó lần nữa, e rằng không dễ rồi."
Quý Phương Thư cũng mặt mày ủ dột. "Vậy phải làm sao đây? Vẫn phải để một Chủ nhiệm xem bệnh cho ba sao?"
"Chứ còn sao nữa!" Hứa Thanh không có chỗ trút giận, liền trút hết lửa giận lên đầu vợ. "Em xem cái thằng con trai quý hóa của em đi, cưới về cái loại phụ nữ gì, làm ba tức đến mức này! Đúng là xui xẻo !"
Hai vợ chồng vừa cãi vã om sòm vừa rời đi.
Trong khuôn viên doanh trại Tổng Quân Khu, Khương Du Mạn vẫn còn thắc mắc. "Chú Tôn, sao hôm nay chú lại tự mình ra đón cháu vậy?"
Trước đây, khi cô chưa chuyển vào khu tập thể của Tổng Quân Khu, Tôn Thật Phủ thường đưa đón cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4993495/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.