“Con bé này, có chuyện gì cũng giữ trong lòng,” Mẹ Phó nắm tay cô, “Con yên tâm, cả nhà ta sẽ không ai bắt nạt con đâu.”
Vừa rồi Khương Minh Bân đã buông lời cay nghiệt, nói cô sẽ bị nhà chồng bắt nạt, Mẹ Phó vẫn còn để tâm. Sợ Khương Du Mạn khó chịu, bà liền thiếu điều vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Trong khi nói, bà còn liếc nhìn Phó Hải Đường và Phó Cảnh Thần một cái.
“Mẹ, mẹ nhìn con làm gì?”
Phó Hải Đường mở to mắt, “Con vĩnh viễn không thể bắt nạt chị dâu, con yêu thương chị còn không kịp nữa là.”
Khương Du Mạn bật cười khúc khích, “Chị tin.”
Ánh mắt lưu chuyển, cô và Phó Cảnh Thần đối diện nhau, cả hai đều tràn đầy ý cười.
Cứ như vậy, không khí ấm áp, hòa thuận lại tràn ngập Phó gia.
Trên đường trở về sau bữa tiệc cưới, tâm trạng của họ cũng không bị ảnh hưởng mấy.
Còn nhà họ Sở thì chỉ có một chữ t.h.ả.m.
Ngày hôm sau vừa đón con dâu về, đã có tin Sở Duyên Long bị điều tra.
Chuyện này, Khương Du Mạn nghe mẹ Phó kể lại sau khi cô trở về từ đoàn văn công.
Suy nghĩ xong định thần lại, thấy mẹ Phó đang mỉm cười thần bí nhìn mình, Khương Du Mạn có linh cảm: “Mẹ, mẹ nhìn con như vậy, có phải có tin tốt nào không ạ?”
“Đúng vậy.” Mẹ Phó thỏa mãn gật đầu. Con dâu quả nhiên như con gái ruột, tâm đầu ý hợp, chỉ cần nhìn ánh mắt là biết mình đang nghĩ gì.
Bà hạ giọng, nói: “Ba con, nói không chừng sắp được thăng chức rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944658/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.