Phó Tư Diệp giờ đây quá hiếu động, cái gì cũng khiến nó tò mò. Trông nom con một lát, Khương Du Mạn đã thấy mệt mỏi cả thân lẫn tâm.
Cũng may lúc này Phó Cảnh Thần trở về, cô mới có thể thở phào một hơi.
Đến khi nằm trên giường, cô mới nhớ lại chuyện của Sở gia.
Vợ chồng Phó Vọng Sơn rất mực yêu thương cháu trai, Tiểu Diệp cũng quấn quýt ông bà, nên cứ đến giờ ngủ là Phó Cảnh Thần sẽ đưa con sang bên ấy.
Đêm nay cũng như thường lệ, sau khi đưa con trai sang phòng đối diện, Phó Cảnh Thần trở về thì thấy vợ mình đang tựa vào đầu giường.
Cô dường như không nghe thấy tiếng bước chân anh, đang nhìn thẳng về phía trước, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt nghiêng tinh xảo, dịu dàng hơn hẳn ban ngày.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Phó Cảnh Thần ngồi xuống mép giường.
Khương Du Mạn liếc nhìn anh, “Em đang nghĩ, quả nhiên người ta không thể làm điều gì trái với lương tâm, bởi vì giấy không thể gói được lửa.”
“Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Khương Du Mạn kể lại những điều mẹ Phó đã nói và cả suy đoán của mình.
Nghe xong, Phó Cảnh Thần nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, không hề chớp.
“Chẳng lẽ em đoán sai rồi?” Khương Du Mạn nhướng mày.
“Đoán rất đúng,” Phó Cảnh Thần ghé sát lại, chân thành nói: “Mạn Mạn, em thật sự rất thông minh.”
Khương Du Mạn thầm nghĩ, thông minh cái gì, chẳng qua là nhờ biết rõ nguyên tác. Nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Phó Cảnh Thần, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944659/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.