“Đúng đúng đúng! Chúng ta về thôi!”
Lưu Ngọc Thành, người còn chưa biết điều gì đang chờ đợi mình, vẫn còn mừng thầm vì đã thoát được một kiếp. Khương Du Mạn cười liếc Phó Cảnh Thần một cái, không hỏi sâu thêm nữa, rồi cùng mọi người lên xe. Bây giờ hỏi không ra cũng không sao, cô vẫn còn nhiều cách để moi được "thông tin".
Lưu Ngọc Thành tuy ngày thường trông có vẻ không đứng đắn, nhưng khi làm việc chính sự thì lại khác hẳn.
Suốt dọc đường đi, hắn lái xe rất vững, đến nơi thì Tiểu Diệp đã ngủ say như một chú heo con.
Hành lý không nhiều lắm, nhưng vừa xuống xe, hắn vẫn bận rộn trước sau giúp mang vác, vừa làm việc vừa nói:
“Doanh trưởng, lần này anh đi gấp quá, hôm sau cảnh vệ viên của Sư trưởng đã đích thân đi làm thủ tục xin cấp nhà trong khu gia binh, lại còn có cả sân vườn nữa.”
Cũng chính vì cảnh vệ viên đến thông báo, họ mới biết Phó Cảnh Thần thật sự đã xin đón người nhà đến đơn vị. Ai nấy đều mừng cho anh. Lưu Ngọc Thành cũng thế… Đương nhiên, nếu hôm nay không nhận nhầm chị dâu thì hắn sẽ còn vui hơn nữa.
“Ồ, còn có sân vườn nữa cơ ạ!” Phó Hải Đường mừng rỡ hẳn lên. Sân vườn dù không lớn nhưng có cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
Khương Du Mạn cũng vui mừng, dù sao Tiểu Diệp sắp đến tuổi tập đi rồi, có sân vườn thì không cần lo không có chỗ chơi. Có lẽ đây là phần thưởng mà đơn vị cố ý dành tặng sau chiến công lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944473/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.