Ánh mắt Phó Vọng Sơn trìu mến nhìn thật kỹ Tiểu Diệp đang nằm trong lòng Phó Cảnh Thần.
Thằng bé còn quá nhỏ để hiểu được ánh mắt của người lớn, thấy ông nội nhìn mình, nó liền giang hai cánh tay mũm mĩm, giọng nói trong trẻo lảnh lót: “Ôm, ôm!”
“Được, ông nội ôm Tiểu Diệp.” Phó Vọng Sơn đón cháu trai vào lòng, trong lòng dâng lên cảm giác vô vàn không nỡ.
Cũng không biết lần sau được gặp lại, đứa nhỏ đã lớn đến chừng nào rồi.
Phó Cảnh Thần nhẹ giọng nói: “Ba, chuyện kia đang được điều tra lại rồi ạ.”
“Điều tra lại cũng đâu phải nói chuyện một sớm một chiều?”
Đối với chuyện này, Phó Vọng Sơn không ôm quá nhiều hy vọng, ông chỉ nghiêm nghị dặn dò: “Ngày xưa ba dạy con thế nào, con hãy dạy Tiểu Diệp y như vậy, biết không?”
“Con biết ạ.”
Sân ga xe lửa người đi lại tấp nập, những cuộc chia ly lưu luyến không rời như của họ có thể thấy ở khắp nơi. Người soát vé đã quen với cảnh này, thấy thời gian đã đến, liền cầm loa khẩn trương nhắc nhở mọi người lên tàu.
Nghe tiếng giục giã bên tai, Phó Vọng Sơn ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Thần. Mãi lâu sau ông mới mở lời: “Con đường sắp tới, con hiểu rõ hơn ba, ba sẽ không nói gì thêm. Nhưng con phải luôn đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, đừng để người nhà phải lo lắng.”
“Con đã biết, ba.” Phó Cảnh Thần gật đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của hai ba con kiên định như nhau. Đây không chỉ là sự thừa hưởng từ huyết mạch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944472/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.