“Anh trai em vẫn luôn như vậy mà.” Phó Hải Đường chen vào một câu.
Sự chú ý của Bạch Bình chuyển sang Phó Hải Đường: “Ôi chao, đây là em gái Phó doanh trưởng sao ? Lớn lên thật xinh xắn, nhà mấy người đều đẹp người hết cả!”
“Đúng là không phải người một nhà, không vào một cửa !”
Cứ như vậy, mấy người nói chuyện qua lại, Khương Du Mạn biết được rất nhiều chuyện từ miệng Bạch Bình.
Ví dụ như việc mua vật tư ở đây.
Cũng giống như lời mẹ Phó nói trước đây, không phải muốn mua là mua được, mà cần phải báo lên Bộ Hậu cần của đơn vị, chờ họ mua sắm tập trung về, rồi mới đến nộp tiền và nhận hàng. Nếu không đợi được, thì phải đi ô tô một tiếng đồng hồ mới đến được thị trấn. Nói tóm lại, nơi này rất hẻo lánh, rất bất tiện.
Đương nhiên, cũng có điểm tốt, ví dụ như quân khu có xưởng, có thể sản xuất một số mặt hàng tự cung tự cấp. Người nhà quân nhân có thể xin vào làm việc, còn có tiền công.
Nói đến đây, Bạch Bìnhcòn nói: “Du Mạn, em có muốn đi làm ở xưởng không? Lương tháng không hề ít đâu, khoảng 28 đồng mỗi tháng đấy.”
28 đồng, đúng là không phải một con số nhỏ. Đối với người nhà quân nhân mà nói, có thể hỗ trợ thêm cho gia đình, không ít người sẽ xin đi làm.
“Em vừa mới đến, vẫn cần phải suy xét đã.” Khương Du Mạn cười cười nói.
So với những người khác, áp lực kinh tế của cô cũng không nặng, dù sao trong không gian tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944474/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.