Cánh tay Khương Du Mạn đang ôm cổ Phó Cảnh Thần, vô lực trượt xuống.
Khi trượt đến cánh tay anh, cô chợt chạm phải một lớp băng gạc. Ban đầu cơn buồn ngủ còn nặng trĩu, giờ thì tan biến hết.
“Anh bị thương!”
Miếng băng gạc dưới tay cô không hề dày, điều khiến cô rùng mình là cô sờ thấy một mảng lớn bị thấm ướt.
Đây là vết thương bị bục ra sao?
Nghĩ đến đây, Khương Du Mạn chẳng còn tâm trí đâu mà ngủ, vội vàng thắp sáng đèn dầu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, băng gạc quả nhiên đã loang lổ máu.
Khương Du Mạn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, cau mày nhìn kỹ cánh tay anh: “Quả nhiên chảy m.á.u rồi!”
Nói xong, như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phó Cảnh Thần: “Anh không phải bảo là không bị thương sao?”
Phó Cảnh Thần biết mình đuối lý, liền vươn tay kéo cô ôm vào lòng: “Không nghiêm trọng mà.”
Anh đã từng bị nhiều vết thương nghiêm trọng hơn thế này.
Nhưng trong tình huống này, Phó Cảnh Thần hiểu không thể nói ra lời đó, bằng không cô vợ nhỏ của anh chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
“Đây mà không quan trọng à?” Khương Du Mạn chỉ muốn đưa tay đ.ấ.m cho anh một cái, “Đã mấy ngày rồi? Vẫn còn chảy máu.”
“Nếu biết anh bị thương, vừa nãy em đã không để anh làm bậy!”
Nếu không phải vừa nãy họ quá… thì vết thương cũng sẽ không bục ra.
Nhắc đến chuyện vừa rồi, khóe miệng Phó Cảnh Thần cong lên: “Nhớ em.”
Khương Du Mạn vốn còn đang giận dỗi, nghe xong câu này, cơn giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944466/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.