Khương Du Mạn biết anh đang nhắc đến chuyện bức thư, cô cố giấu đi ý cười nơi khóe miệng: "Có gửi ảnh rồi mà."
Không treo anh, anh làm sao có thể gấp gáp trở về ?
Cô đảo ngược tình thế, hỏi anh chuyện khác: "Anh nói là đi làm nhiệm vụ, nhanh như vậy đã trở về ?"
Ngay từ lúc nhìn thấy anh, cô đã rất muốn hỏi. Đáng tiếc lúc đó có Chu Lăng Vân và Hồ Bình ở đó, cô không tìm được cơ hội.
"Ừm," Phó Cảnh Thần gật đầu, môi mím lại, giọng nói hơi khàn: "Anh đã nói, rất nhanh sẽ về đón em và con."
Khương Du Mạn rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt chất chứa ý cười. Nhưng sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng hỏi:
“Thế anh có bị thương không?”
Phó Cảnh Thần lắc đầu, vẻ mặt bình thản: “Không có.”
Chẳng phải vết thương gì quan trọng, anh không muốn làm cô phải lo lắng. Còn nhiệm vụ nguy hiểm đến mức nào, anh cũng sẽ không hé nửa lời trước mặt cô. Với anh, đó chỉ là cái giá để được thường xuyên nhìn thấy cô và con mà thôi.
Khương Du Mạn nhìn anh, có chút hoài nghi: “Thật ư?”
Cô không hoàn toàn tin, nhưng nhìn lướt qua thì quả thật không thấy vết tích thương tổn nào rõ rệt.
“Ừm.”
Nắm chặt bàn tay đang đan vào nhau, Phó Cảnh Thần nhìn cô không hề chớp mắt: “Nếu em không tin, tối về xem từ từ.”
“Ai thèm xem anh!” Khương Du Mạn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, chỉ hận không thể bịt ngay cái miệng này lại.
Không hiểu sao, trước đây cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944465/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.