Phó Cảnh Thần nhàn nhạt nhìn cô em gái một cái.
Tuy không nói gì, nhưng Phó Hải Đường lập tức hiểu ý anh.
Cô vội vàng che miệng, bĩu môi: “Rồi rồi rồi, anh không thích nghe thì em không nói nữa.”
“Được rồi,” Khương Du Mạn kịp thời ra hòa giải, “Đồ ăn xong hết rồi, mau dọn lên bàn thôi.”
Nghe cô nói, Phó Cảnh Thần tiến lên định giúp đỡ, Khương Du Mạn khẽ ho một tiếng, anh lập tức dừng động tác.
Anh cứ đứng yên tại chỗ, nhìn cô.
Cái tư thế này, Phó Hải Đường ở bên cạnh quả thực không muốn nhìn, cô tặc lưỡi một tiếng, tự mình chủ động bưng đồ ăn ra ngoài.
Mẹ Phó cũng nhịn cười, khi bưng đồ ăn ra cửa còn nói: “Không sao đâu, mấy người bọn mẹ bưng được.”
Hai mẹ con vừa đi,
Phó Cảnh Thần nhìn cô vợ nhỏ của mình, vươn tay phải muốn bưng mâm đồ ăn cuối cùng.
Vừa định chạm vào, Khương Du Mạn đã nhanh hơn một bước bưng lên: “Người bị thương phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngữ khí không cho phép phản kháng.
Phó Cảnh Thần lẽo đẽo theo sau cô, hai người trước sau đi vào phòng ăn.
Đến bên bàn, những người khác đồng loạt nhìn sang.
Thấy ánh mắt trêu chọc của Phó Hải Đường, Khương Du Mạn gương mặt ửng hồng nhàn nhạt ngồi xuống.
Mẹ Phó thì vô cùng vui mừng.
Trong mắt bà, vợ chồng là phải như thế, vừa có thể săn sóc nhau, lại vừa có thể quản thúc nhau.
“Nếu bị thương, con phải cẩn thận, đừng để lại di chứng gì sau này.” Mẹ Phó vừa nói, vừa gắp thức ăn cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944467/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.