Chụp xong ra ngoài thanh toán tiền, chủ tiệm lại nói: “Tôi lại thương lượng với mấy đồng chí một chút, nếu đồng ý đặt ở…”
“Lần này không được ạ,” Khương Du Mạn cười: “Rửa trong ba ngày, cần bao nhiêu tiền ạ?”
Chủ tiệm tiếc nuối nói ra một con số.
Sau khi trả tiền, cô nghe thấy tiếng Tiểu Diệp la ầm ĩ bên ngoài, bèn vội vàng chạy ra ôm lấy con.
Phó Cảnh Thần thì ở lại một mình với chủ tiệm thêm một lát, rồi mới bước ra.
Thấy cả gia đình lên đường rời đi, chủ tiệm nhìn số tiền trong tay, rồi lại nhìn tấm tủ kính trống rỗng ở giữa, thở dài đầy tiếc nuối.
“Cả nhà này, đúng là làm cho mắt người ta sáng lên mà …”
Ba ngày thoáng cái đã qua.
Đến ngày Phó Cảnh Thần lên đường, cả nhà dậy từ rất sớm, cùng nhau ra ga tàu hỏa đưa tiễn anh.
Vì đi sớm nên những người ở khu Thanh niên trí thức vẫn đang ngủ say, không có ai ra ngoài.
Đến ga tàu hỏa, trời mới hửng sáng.
Phó Vọng Sơn nhìn con trai, vỗ vai anh: “Đừng làm mất mặt nhà họ Phó.”
“Con biết.” Phó Cảnh Thần gật đầu.
Mẹ Phó đẩy chồng một cái: “Giờ này ông không dặn con trai chú ý an toàn, còn lo cái vỏ bọc sĩ diện của ông!”
“Bà…” Phó Vọng Sơn bị vợ liếc một cái thì chả nói được chữ nào.
Tất nhiên là ông lo lắng cho sự an toàn của con rồi, ông chỉ là không tiện nói ra thôi!
Mẹ con nhà họ Phó cũng chẳng bận tâm Phó Vọng Sơn, đẩy ông sang một bên, bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944454/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.