Về phía Khương Du Mạn, cô không hề hay biết chuyện Chu Vân đang âm mưu tố cáo nhà mình để lập công.
Hai ngày này, ban ngày cô phải đến trường học giảng dạy, buổi chiều về nhà lại phải chơi với Tiểu Diệp.
May mắn là người nhà săn sóc, biết cô nhiều việc nên đa số thời gian, mọi người đều chia nhau chăm sóc Tiểu Diệp thay cô.
Tối nay, thấy Tiểu Diệp quấn quýt mình, Khương Du Mạn liền ôm thằng bé vào phòng ngủ riêng.
Tiểu Diệp vớ lấy tóc mẹ nhét vào miệng, Khương Du Mạn vội vàng gỡ ra: “Không được ăn.”
Bị cướp mất tóc, Tiểu Diệp uỷ khuất, Tiểu Diệp muốn khóc, Tiểu Diệp chu môi nhìn mẹ.
Khương Du Mạn thấy con không khóc thì cũng mặc kệ, tiếp tục kiểm tra lại bài thi.
Ngày mai trường Tiểu học Thạch Niễn Tử sẽ tổ chức thi, bài thi của mấy lớp cô phụ trách đều ở đây, cần phải kiểm đếm đầy đủ.
Mỗi cấp lớp có số lượng bài thi không giống nhau.
Cô vừa để ý Tiểu Diệp, vừa kiểm kê. Đến khi nhận ra bên tai đã lâu lắm không còn tiếng động gì, cô quay đầu lại thì thấy thằng bé đã ngủ say từ lúc nào rồi.
Bởi vì nằm bò, khuôn mặt tròn trịa của đứa nhỏ bị ép lại thành một khối, hai cánh tay trắng nõn như củ sen vươn ra hai bên đầu.
Nhìn cảnh ấy, lòng Khương Du Mạn mềm nhũn. Cô nhẹ tay nhẹ chân bế nó đặt vào bên trong giường.
Tiểu Diệp ngủ say đến mức, dù bị di chuyển cũng chẳng hề tỉnh giấc.
Khương Du Mạn chống tay nhìn một lát, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4944455/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.