Phó Hải Đường nghe vậy liền nhăn mặt: “Mẹ ơi, mẹ có biết nuôi gà đâu?”
“Mồm để làm gì ?” Mẹ Phó nói: “Thịt lợn rừng này để lâu không ăn được, cả nhà mình đều ăn không quen, chị dâu con lại càng không thích.”
Phó Cảnh Thần cũng gật đầu: “Con sẽ làm ngay.”
Anh biết Khương Du Mạn thích thịt tươi, mỗi lần ăn cơm có món thịt lợn rừng muối, cô chẳng gắp được mấy miếng.
“Con nhìn anh con kìa, con cũng phải để tâm một chút chứ!” Mẹ Phó nhìn con gái.
Phó Hải Đường liếc nhìn anh trai, thầm làu bàu trong bụng: Mấy chuyện liên quan đến vợ con anh ấy, lúc nào mà anh ấy chẳng để tâm? Anh ấy chỉ hận không thể mang thai hộ chị dâu luôn ấy chứ !
Tuy nhiên, cô cũng không nói gì thêm, vì thực ra, khi nghĩ đến đứa nhỏ sắp chào đời, tâm trạng cô cũng không khác gì mẹ và anh trai mình !
Nói là làm ngay. Cả nhà lập tức thu dọn số thịt lợn rừng, cùng nhau xách ra ngoài.
Đến khi Khương Du Mạn tỉnh giấc, trong nhà đã không còn bóng người. Cô vừa tỉnh, đầu óc còn hơi mơ màng, đứng ở cửa nhìn ngang nhìn dọc. Định bụng hỏi mấy thanh niên trí thức trong sân xem có nhìn thấy người nhà mình đâu hết rồi không, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe thấy tiếng gà gáy rộn ràng.
Quay đầu nhìn về hướng có tiếng động, cô sững sờ.
Chỉ thấy người nhà cô đang bước về nhà, mỗi người tay cầm hai con gà, tiếng gà gáy cô nghe thấy chính là phát ra từ mấy con gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915187/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.