Vừa nghe tin Phó gia dùng thịt lợn rừng đổi lấy gà mái già, bà Thái đã nhăn nhó, tiếc đứt ruột:
“Mẹ liền biết Phó gia này đúng là không biết sống, thịt lợn rừng chính là thuần tuý thịt, mấy con gà này làm sạch lông đi thì còn lại được bao nhiêu thịt chứ ? Đúng là không coi thịt là thịt mà !”
Bà Thái không phải người kén ăn. Theo suy nghĩ của bà ta, việc Phó gia đổi thịt lợn rừng lấy gà mái già chẳng khác nào làm chuyện tốn công vô ích, lại còn bị lỗ vốn nữa chứ!
Còn chuyện bà bầu kiêng cữ phải ăn gà mái già hầm canh ?
Đó hoàn toàn là một chuyện xa xỉ !
Căn bản không lọt vào phạm vi suy xét của bà ta.
Đàn bà phụ nữ ai chả làm dâu ? Ai chả phải đẻ ?
Bà ta còn chưa thấy ai làm màu, làm dáng như con dâu nhà họ Phó thế đâu?
Thời buổi này có thịt mà ăn đã phải thắp nhang tạ ơn rồi!
Nhiều phụ nữ sinh con, đừng nói thịt thà gì, đến một chén nước đường đỏ với trứng gà còn phải đắn đo tính toán!
Vậy mà con dâu nhà họ Phó còn phải uống canh gà mái già?
Chu Vân hừ một tiếng, nói với cái giọng đầy khinh miệt: “Người ta đang mang trứng vàng đấy! Cả nhà họ Phó cứ thế mà chiều chuộng cô ta đi. Sớm muộn gì cũng chiều thành cái tai họa.”
Đừng nói Thạch Cối Xay đại đội, ngay cả những người thành phố cũng chẳng có ai cưng chiều con dâu đến mức này.
Nghe đến đây, bà Thái trợn mắt trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915188/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.