Diêu An Quốc tiếp lời: “Lần này là Tư Manh làm sai. Tôi xin đứng ra chịu trách nhiệm, lấy mười cân bột mì trắng, mười cân gạo tẻ, và mười cân thịt lợn rừng để xin lỗi.”
Lời vừa dứt, trong đám đông vang lên một tràng hít hà.
Toàn là lương thực tinh và thịt ! Còn là của ngon vật lạ hàng đầu nữa !
Đội trưởng quả thực là chịu chi ghê!
Diêu An Quốc thu trọn phản ứng của mọi người vào tầm mắt, rồi nhìn sang gia đình họ Phó, vẻ thăm dò: “Phó lão ca, Cảnh Thần, hai người xem giải quyết như vậy đã ổn thỏa chưa?”
Trước câu hỏi của Diêu An Quốc, hai vợ chồng Phó Vọng Sơn chỉ im lặng. Chuyện này, họ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con trai và con dâu.
Phó Hải Đường thì nhìn thẳng vào chị dâu mình: “Chị dâu, chị nói xem.”
Cô biết rõ anh trai luôn nghe lời chị dâu, nên trực tiếp hỏi Khương Du Mạn.
Khương Du Mạn thản nhiên mở lời: “Tôi còn một yêu cầu nữa.”
“Yêu cầu gì?” Diêu Tư Manh nhíu mày, giọng đầy bực dọc.
Khương Du Mạn mỉm cười điềm đạm: “Ổ khóa nhà chúng tôi bị cô cạy bằng dây thép nên giờ khó mở lắm, cô mua một cái khóa khác đền cho chúng tôi.”
Diêu Tư Manh chỉ nói là ‘cạy khóa’ chứ không nói rõ phương pháp. Khương Du Mạn cũng chẳng thèm "bao che" cho cô ta.
Phương pháp cạy khóa bằng dây thép là thủ đoạn của kẻ trộm cắp!
Người nhà họ Diêu nghe xong, lồng n.g.ự.c như bị ai bóp nghẹn.
Dì Lý càng khoa trương hơn, đập đùi chát chúa: “Ôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915186/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.