Vừa nhìn thấy Khương Du Mạn đang ngồi nghỉ ngơi ngoài cửa, Chu Vân lộ ra vẻ khinh miệt, quay sang càu nhàu với cha mẹ chồng và chồng mình:
“Đúng là cái gối thêu hoa, chỉ đẹp mà không xài được. Đã xuống nông thôn rồi mà còn chẳng chịu làm gì, cứ tưởng mình vẫn là tiểu thư đài các trong thành phố chắc?”
Bà Thái, mẹ chồng của Chu Vân, là một người phụ nữ với đôi mắt tam giác nhỏ tí. Lúc này bà ta liếc nhìn ra ngoài, bĩu môi nói:
“Mày xem cái dáng vẻ mảnh mai của nó kìa, nhìn một cái là biết ngay là cái loại kiều dưỡng rồi, mười ngón tay không dính nước. Biết làm gì?”
Chính vì chuyện trên xe lửa Khương Du Mạn nói đứa nhỏ không được dạy bảo tốt, nên mẹ chồng nàng dâu nhà này đã cực kỳ khó chịu, không ưa gì cô.
Cũng chỉ là mang thai thôi? Phụ nữi chả sinh con ? Cần thiết phải làm ra vẻ thế không ?
“Cứ chờ xem,” Chu Vân khẳng định chắc nịch: “Gia đình này rước phải cô con dâu như vậy, chắc chắn là phải chịu khổ chịu cực thôi. Người một nhà lại có kẻ ngồi mát ăn bát vàng, đến lúc đó thiếu công điểm thì làm sao mà sống khá lên được?”
Dù cho người đàn ông nhà kia cao ráo, khỏe mạnh thì có ích gì? Không có người phụ nữ biết làm lụng, cũng là vô ích!
Bà Thái liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Dù cho cả nhà họ cũng là từ thành phố về nông thôn, nhưng ít ra trong nhà họ ai cũng có sức lực, đều có thể xuống đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915078/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.